EDIT: HẠ
Cố Lập Xuân nhìn Diệp Siêu, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn cậu đã đến thăm tôi, tôi đỡ hơn nhiều rồi. Mấy ngày nay tôi xin nghỉ không đi làm công, đang định đi nói chuyện với chú Diệp đây.” Theo lý mà nói, Cố Đại Hải là đội trưởng đại đội, hơn nữa còn là bác ruột của cậu, cậu muốn nói chuyện cũng nên đi tìm Cố Đại Hải mới đúng. Nhưng hiện tại, trong thôn ai mà không biết chuyện Cố Lập Xuân và Cố Đại Hải đã trở mặt?
Trên thực tế, lần này Diệp Siêu tới đây cũng là nhận lệnh của Diệp Trường Minh, ông ta muốn cậu ta tới đây làm thân với Cố Lập Xuân.
Diệp Trường Minh nghe nói Cố Lập Xuân đã khiến hai cha con Cố Đại Hải phải bẽ mặt ngay trước cửa nhà mình, tâm tư lập tức hoạt động. Tục ngữ nói: Chó cắn thì không sủa, câu này ám chỉ kiểu người như Cố Lập Xuân, bình thường vẫn luôn im lặng, nhưng một khi ra tay lại khiến người ta sợ hãi. Nhưng ông ta là phó đại đội trưởng, hơn nữa còn là trưởng bối, trực tiếp đến tìm Cố Lập Xuân thì không quá ổn, vì thế ông ta đã để con trai của mình tới, dù sao hai đứa có tuổi xấp xỉ, lại là bạn học, về tình về lý đều có thể nói thông, cho nên ông ta đã để Diệp Siêu đến nhà Cố Lập Xuân thăm dò trước.
Diệp Siêu vội nói: “Cậu bị bệnh nặng như vậy, nghỉ thêm hai ngày nữa cũng không sao, cậu yên tâm, cha tôi không phải loại người không biết lý lẽ, chẳng lẽ ông ấy còn có thể ép nhà cậu đến đường cùng sao?”
Cố Lập Xuân nghe ra ẩn ý trong lời nói của cậu ta, cậu đáp lại: “Vậy thì tôi phải cảm ơn chú Diệp nhiều rồi.”
Lần này Diệp Siêu tới chỉ là để thử một chút, cho nên cũng không nhiều lời, hắn ở lại Cố gia một lát, tán gẫu đôi câu rồi đứng dậy đi về, lúc gần đi, hắn còn cố ý nói nếu Cố Lập Xuân có thời gian có thể tới nhà tìm hắn chơi. Đây là đặc quyền trước đây chưa từng có, Cố Lập Xuân cũng gật đầu đồng ý.
Cố Lập Xuân nhớ tới mấy thứ mình mang về, bột ngô và muối đã để trong phòng bếp, còn lại mấy cuốn sách và truyện tranh cho mấy đứa nhỏ, cậu lập tức gọi em trai em gái vào, đưa cho bọn chúng xem.
Lập Đông vừa nhìn thấy đã reo lên: “Truyện tranh, trước kia em từng thấy người khác đọc rồi!”
Nói xong, cậu bé gấp gáp không chờ nổi lập tức mở ra đọc say sưa, mặc dù Tiểu Mãn và Tiểu Vũ không biết chữ, nhưng hai cô bé vẫn có thể xem tranh, hai cô bé cũng ngồi bên cạnh anh hai, vùi đầu vào đọc vô cùng thích thú.
Cố Lập Xuân nhân cơ hội nói với bọn chúng: “Lập Đông, về sau em phải cố gắng học tập, biết nhiều chữ mới có thể đọc được nhiều truyện hơn, Tiểu Mãn và Tiểu Vũ cũng phải học chữ, tháng chín này anh sẽ cho các em đi học.”
Hiện tại mới tháng tám, còn một tháng nữa là đến kỳ khai giảng, hẳn là cậu có thể gom góp đủ tiền học phí cho các em đi học.
Buổi chiều Điền Tam Hồng tan làm, vì sợ mùi trên cơ thể làm người nhà khó chịu, trước khi tan làm, bà còn theo đám phụ nữ trong thôn ra ngoài sông tắm rửa sạch sẽ rồi mới về nhà.
Dáng người Điền Tam Hồng gầy nhỏ, lại bị suy dinh dưỡng, cộng thêm lao lực quá độ, lúc về đến nhà, cả người bà đã lảo đảo như sắp ngã.
Cố Lập Xuân vội vàng đi lên đỡ bà đứng vững, Điền Tam Hồng gượng cười nói: “Mẹ không sao, nghỉ ngơi một đêm là khỏe lại thôi.”
Cả nhà ăn cơm tối xong, Tiểu Vũ lập tức lấy quả táo ra chia sẻ với mọi người, Cố Đại Giang và Điền Tam Hồng không ăn, để cho mấy anh em chia nhau ăn. Cố Lập Xuân cũng ăn thử một miếng, phần còn lại để ba đứa em chia nhau, dù mỗi đứa chỉ ăn được mấy miếng, nhưng vẻ mặt ai nấy đều tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Đại Giang và Điền Tam Hồng lại đi làm, lần này Cố Lập Xuân cũng đi theo.
Từ sau khi tốt nghiệp vào tháng sáu, cậu cũng đi làm công cùng với mọi người, chẳng qua, cậu còn nhỏ tuổi, người lại gầy yếu, cho nên mỗi ngày chỉ được tính nửa công, được năm công điểm.
Cố Đại Hải và Diệp Trường Minh đứng dưới gốc cây hòe già ở cổng thôn, tiếng chuông báo giờ làm vang lên, các thôn dân nhanh chóng tập hợp.
Cố Đại Hải nói mấy câu xong liền bắt đầu phân công công việc cho mọi người.
Điền Tam Hồng vẫn bị giao công việc gánh phân, còn Cố Đại Giang bị phân đi đẩy cối đá giã thóc, chuẩn bị trước cho thu hoạch vụ mùa.
Cố Đại Hải vừa nói xong, Cố Lập Xuân lập tức cao giọng hỏi: “Đại đội trưởng, mấy ngày nay mẹ cháu luôn bị giao cho công việc gánh phân, có phải bác nên đổi công việc khác cho bà ấy không?”
Cố Đại Hải nhíu mày, dùng ánh mắt nghiêm khắc nặng nề nhìn chằm chằm vào Cố Lập Xuân, giống như đang muốn dùng ánh mắt để ép cậu rút lui.
Những người khác vốn định đi làm, nhưng thấy có náo nhiệt để xem, ai nấy đều đóng đinh tại chỗ, tất cả đều dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm về phía hai người.
Cố Lập Xuân không những không sợ hãi, ngược lại còn thản nhiên đón nhận ánh mắt của mọi người, cậu tiếp tục nói: “Mẹ cháu vừa gầy vừa yếu, chẳng lẽ công việc này không nên giao cho người khỏe mạnh hơn đi làm sao?”
Cố Đại Hải lập tức cười lạnh: “Chủ tịch đã dạy chúng ta, lao động chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn, sao? Mẹ cậu cao quý hơn người khác à? Không làm nổi công việc đê tiện như gánh phân đúng không?”
Cố Lập Xuân thản nhiên đáp: “Nếu lao động chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn, vậy thì sao bác cả lại không tự làm? Sao bác gái cả lại không đi làm? Người thật sự cao quý không phải mẹ cháu, mà là người một nhà bác mới đúng.”
Diệp Trường Minh liếc mắt nhìn Cố Đại Hải, lại nhìn Cố Lập Xuân, sau đó mới cười ha ha khuyên bảo: “Đại Hải, ông đừng tức giận, đứa nhỏ Lập Xuân này hiếu thuận, nó chỉ đang thương mẹ nó thôi.”
Cố Đại Hải không vui liếc nhìn Diệp Trường Minh một cái, ông ta nhíu mày nói: “Nó biết thương mẹ, chẳng lẽ người khác không biết thương người nhà sao, việc nặng việc nhẹ gì đều phải có người đi làm, nếu ai cũng kén cá chọn canh như nó, vậy thì ai là người đi làm việc nặng?”
Điền Tam Hồng vừa thấy con cả nhà mình lại chuẩn bị cãi nhau với Cố Đại Hải, bà sợ tới mức chạy ngược trở về, lôi kéo Cố Lập Xuân muốn mang cậu đi: “Lập Xuân, con đừng nói nữa, mẹ gánh được, việc gì mẹ cũng làm được.”
Cố Lập Xuân mỉm cười cảm kích với Diệp Trường Minh, sau đó lại nói với Cố Đại Hải: “Đại đội trưởng nói đúng, cho dù là việc nặng thì cũng cần có người đi làm, nhưng cháu cảm thấy việc này cũng không nên bắt một người đi làm, để công bằng, có phải mọi người nên thay phiên nhau làm hay không?”
Những người thường xuyên phải làm việc nặng việc dơ cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, đúng vậy, vì sao công việc nặng nhọc gì cũng giao cho bọn họ thế?
Đến tận bây giờ Cố Đại Giang mới hiểu ra vấn đề, mặc kệ trong lòng ông ta nguyền rủa đứa con bất hiếu này như thế nào, nhưng trước mặt người ngoài, bọn họ vẫn là người một nhà. Hơn nữa, bất cứ chuyện gì khiến anh cả không vui, ông ta đều cảm thấy vui vẻ.
Bởi vậy, lúc này ông ta cũng dùng hết sức để ủng hộ Cố Lập Xuân, so về cãi nhau thì ông ta không giỏi, nhưng so về châm chọc mỉa mai người khác, ông ta không thua kém bất kỳ ai.
Ông ta kéo Cố Lập Xuân lại nói: “Con à, con đừng nói nữa, vô dụng thôi, ai bảo nhà ta đắc tội với người làm quan làm gì. Mấy việc nặng việc bẩn này, nhà chúng ta không làm thì ai làm!”
Cố Đại Hải tức giận mắng Cố Đại Giang: “Thằng hai, mày nói linh tinh cái gì thế?”
Cố Đại Giang nghểnh cổ lên cãi: “Tôi dạy con trai tôi cũng không được à?”
Mặt Cố Đại Hải đen như đáy nồi, ông ta trừng mắt nhìn đám dân làng đang đứng xem, “Đứng đây hóng hớt làm gì, chuông báo giờ làm đã kêu nửa ngày rồi, tai các người bị điếc đúng không?”
Lúc này đám người mới chầm chậm nhích từng bước về phía cánh đồng.
Điền Tam Hồng cũng muốn rời đi, lại bị Cố Lập Xuân giữ chặt: “Mẹ, hôm nay con gánh phân thay mẹ.”
Điền Tam Hồng vội vàng lắc đầu: “Không được, con còn chưa khỏi bệnh, sao có thể gánh được thùng phân nặng như thế?”
Cố Lập Xuân cố ý nói lớn tiếng: “Không sao đâu mẹ, cùng lắm thì con mệt ngất xỉu rồi chết ở đấy là xong.” Nói xong, cậu bất đắc dĩ mỉm cười hỏi Diệp Trường Minh: “Chú Trường Minh, nếu cháu mệt chết, chú nhớ phải báo cáo lên cấp trên, xem thử thôn chúng ta có nhận được danh hiệu thôn tiên tiến không.”
Cố Đại Hải mặt mũi đen sì.
Đáy mắt Diệp Trường Minh lóe lên ý cười, vẻ mặt lại tỏ ra đau lòng nhìn Cố Lập Xuân, ông nói: “Đứa nhỏ này, chú cũng là người nhìn cháu lớn lên, sao có thể để cháu vừa khỏi bệnh đã làm việc nặng được chứ?” Nói xong, ông bắt đầu thương lượng với Cố Đại Hải về chuyển đổi công việc.
Hai người thì thầm một lúc, cuối cùng Cố Đại Hải chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đổi công việc cho Điền Tam Hồng, người bị đổi công việc mặc dù không vui, nhưng cũng không thể từ chối, loại việc vừa nặng nhọc vừa bẩn thỉu này, trừ khi trong thôn có người bị phạt, nếu không thôn dân đều phải phân công nhau làm. Chẳng qua là vì Cố Đại Hải cố ý làm khó một nhà Cố Đại Giang, cho nên mới bắt Điền Tam Hồng làm công việc này mấy ngày liên tục.
Người khác chưa nói cái gì, nhưng trong đám đông lại có một kẻ không vui. Người này cũng là thân thích của Cố Đại Hải, gã là Lưu Thanh Sơn, em rể của Vương Xuân Hoa – Vợ ông ta. Lưu Thanh Sơn vừa lười vừa khôn lỏi, nhưng miệng lại rất biết ăn nói, ngày thường gã luôn đi sau mông nịnh nọt Cố Đại Hải. Cố Đại Hải ngoài mặt thì mắng gã, nhưng sau lưng lại cho gã không ít lợi lộc. Lưu Thanh Sơn bình thường rất thích sạch sẽ, vừa nghe nói phải đi gánh phân, miệng của gã lập tức méo xệch tới mang tai. Gã không dám nói Cố Đại Hải và Diệp Trường Minh không tốt, nhưng đối với đứa nhóc choai choai như Cố Lập Xuân, gã lại không cần khách khí.
Nhân lúc không ai để ý, gã âm trầm nói với Cố Lập Xuân: “Nhóc con, cứ đợi đấy.”
Cố Lập Xuân chẳng hề sợ gã, cậu cười lạnh một tiếng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói với gã: “Được thôi cháu trai, ông nội sẽ chờ cháu hiếu thuận.”
Lưu Thanh Sơn tức đến méo cả mặt, gã quẳng thùng phân xuống đất, xắn tay áo định lao lên động thủ.
Người bên cạnh hoảng sợ, vội lao tới hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì. Lưu Thanh Sơn chỉ vào Cố Lập Xuân tức giận nói: “Thằng ôn này muốn làm ông nội tôi!”
Cố Lập Xuân dùng vẻ mặt vô tội nhìn gã: “Chú Thanh Sơn, chú không được gọi bậy nha, cháu không muốn làm loạn bối phận đâu.”
Mọi người buồn cười, lập tức phụt cười ra tiếng.
Trong mắt Lưu Thanh Sơn lóe lên lửa giận, gã xông về phía trước muốn bắt Cố Lập Xuân, Cố Lập Xuân nhìn trái ngó phải, thấy Cố Đại Giang cách nơi này không xa, tên cha cặn bã này ít nhất cũng phải có một chút tác dụng chứ nhỉ? Nghĩ vậy, cậu vèo một cái chạy tới bên cạnh Cố Đại Giang, dùng vẻ mặt hoảng sợ bắt lấy tay ông ta, nói: “Cha, vừa rồi chú Thanh Sơn nói muốn nhận con làm ông nội chú ấy, con nói làm như vậy sẽ loạn bối phận, chú ấy liền muốn đánh con, người mau giúp con đi!”
Vừa dứt lời, đám người cùng làm việc với Cố Đại Giang lập tức cười rộ lên.
“Ồ? Còn có chuyện tốt như vậy sao? Sao không ai gọi tôi là ông nội nhỉ?”
“Chẳng lẽ tên Lưu Thanh Sơn này đầu óc có vấn đề?”
…
Trong lúc bọn họ nói đùa, Lưu Thanh Sơn đã tức đến phát điên, gã vội vàng đuổi theo.
Gã thấy Cố Đại Giang ở đây, tất nhiên sẽ phải kiềm chế một chút, gã nổi giận đùng đùng chỉ vào Cố Lập Xuân, bắt đầu cáo trạng với Cố Đại Giang: “Cố Đại Giang, vừa rồi con trai ông muốn nhận tôi làm cháu, ông nói xem phải xử lý thế nào?”
Cố Lập Xuân ngây thơ hỏi ngược lại: “Chú Thanh Sơn, chú đi tìm cha cháu làm gì? Chẳng lẽ không gọi được cháu là ông nội, nên chú muốn gọi cha cháu là cụ nội sao, vậy thì càng không ổn nha.”
Mọi người: “Ha ha ha.”
Cố Đại Giang cười to hơn ai hết, tên Lưu Thanh Sơn này lúc bình thường chỉ biết nịnh bợ trốn việc, hôm nay bị chọc tức lại còn bẽ mặt như thế, đúng là quá sảng khoái!
Xem ra thằng con trai này của ông ta cũng không hoàn toàn vô dụng.
Mọi người đang cười đùa, Cố Đại Hải và Diệp Trường Minh đã đi tới gần trông coi. Đám người lập tức không dám lười biếng, vội vàng cúi đầu làm việc. Lưu Thanh Sơn hận tới ngứa răng, nhưng cũng không thể làm lớn chuyện, lúc đi qua Cố Lập Xuân, gã ta hung tợn trừng mắt nhìn Cố Lập Xuân một cái.
Cố Lập Xuân cảm thấy trò đùa của mình đã đủ, cũng chuẩn bị đi làm việc.
Hôm nay cậu được phân công cùng san bằng đất với mấy người khác, chỉ cần đầy trục đá là được, công việc không nhẹ không nặng, cậu vẫn có thể làm được.
Diệp Siêu cũng làm cùng một việc với cậu, nhân lúc nghỉ ngơi, Diệp Siêu nhỏ giọng hỏi: “Lập Xuân, tôi nghe nói tình hình nhà cậu rồi, yên tâm đi, tôi sẽ xin cha tôi giúp cậu, để đội sản xuất cho nhà cậu mượn một ít lương thực. Chờ sau khi thu hoạch vụ thu xong, các cậu có thể dùng lương thực được chia để trả lại đội sản xuất.”
Cố Lập Xuân lập tức hiểu đây là Diệp Trường Minh đang muốn lôi kéo mình, mặc dù trong đó có ý đồ lợi dụng, nhưng Cố Lập Xuân cũng không để bụng, có thể được người khác lợi dụng, chứng tỏ cậu còn có giá trị. Hơn nữa hiện tại đúng là cậu cũng đang cần trợ giúp.
Nghĩ tới đây, cậu hơi chần chừ một chút, sau đó tỏ ra cảm động nói: “Tiểu Siêu, cảm ơn cậu nhiều lắm, cậu và chú Trường Minh đúng là đã giúp tôi trong lúc hoạn nạn, nói ra cũng không sợ cậu chê cười, nhà tôi sắp hết sạch lương thực rồi, tôi thật sự không chịu nổi đói cho nên mới phải vào sông bắt cá, kết quả còn bị người ta cử báo.”
Diệp Siêu lộ ra dáng vẻ cùng chung kẻ địch nói: “Mấy kẻ này đúng là quá đáng giận, cá trong sông, mọi người trong thôn ai cũng từng bắt một vài lần, vậy mà người đó chỉ đi cử báo cậu!”
Hai người vừa làm việc vừa nói chuyện, cảm giác thân thiết hơn trước rất nhiều.
Chờ đến khi tan làm, Diệp Siêu lại mời Cố Lập Xuân tới nhà chơi.
Cố Lập Xuân nghĩ một chút rồi nói: “Ăn cơm chiều xong tôi sẽ tới tìm cậu.”