EDIT: HẠ
Cố Đại Hải giơ tay ra hiệu cho mọi người giữ im lặng, tiếng bàn tán lập tức lắng xuống.
Cố Lập Xuân cười như không cười nhìn mọi người xung quanh, cất tiếng dò hỏi: “Chúng tôi trộm cá trong thôn? Đại đội trưởng, ý của bác là, hồ nước trên núi thuộc về thôn chúng ta sao?”
Cố Đại Hải lời lẽ chính nghĩa nói: “Mỗi ngọn cây mỗi cọng cỏ trên núi đều thuộc về tập thể, thuộc về nhân dân.” Dựa theo quy định lúc này, nói như vậy hình như cũng không có gì sai, nhưng tục ngữ nói, dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, không có đại đội nào sẽ nghiêm khắc chấp hành quy định này, những thứ như cây to trong rừng hoặc là thú rừng trong núi thì không được động đến, nhưng mấy thứ lặt vặt như củi khô, rau dại, cá tôm linh tinh, đại đội đều sẽ nhắm một mắt mở một mắt. Chuyện chỉ bắt được một con cá đã bị cử báo thì đúng là chuyện nực cười.
Trong tình huống bình thường, cho dù nhận được cử báo loại này, đại đội cũng chỉ giáo dục đối phương vài câu cho có lệ rồi thôi, nhưng Cố Đại Hải lại không giống những người khác, ông ta thật sự đến đây để truy cứu trách nhiệm.
Cố Lập Xuân cười lạnh nói: “Nếu nói như vậy, vậy thì người trong thôn lên núi đào rau dại, nhặt củi hái nấm cũng tính là ăn trộm sao?”
Câu nói này vừa thốt ra, đám đông lập tức xôn xao. Nếu tính như thế, chẳng ai trong thôn là trong sạch cả, ai chưa từng vào núi đào rau dại nhặt củi khô, ngay cả việc bắt cá cũng chẳng phải chuyện hiếm gặp, chỉ là cá trong hồ đã bị người ta vớt gần như cạn sạch, cho nên có rất ít người có thể vớt được cá. Mọi người đều suy đoán, có lẽ là do Cố Lập Xuân bắt được hai con cá, khiến ai đó ganh tị cho nên mới đi cử báo.
Cố Đại Hải thấy tình hình không ổn, đang muốn mở miệng, Cố Lập Xuân lại không cho ông ta cơ hội nói chuyện.
Cậu tiếp tục lớn tiếng nói: “Có một chuyện cháu nghĩ mãi vẫn không nghĩ thông, nhà cháu cạn lương thực, đi lên núi bắt một con cá thì chính là trộm tài sản tập thể, vậy Kinh Chập nhà bác đào được nhân sâm, bắt được con thỏ thì không tính là trộm sao? Hay là nói, bác cả cho rằng đồ của nhà nước, đồ của tập thể chính là đồ nhà bác?”
Câu nói này chẳng khác nào một quả bom ném vào trong đám người, mọi người lập tức ồn ào náo động.
“Cậu ta vừa nói gì, Kinh Chập đào được nhân sâm?”
“Trời ạ, nhân sâm đáng giá đến mức nào chứ? Bán được bao nhiêu tiền rồi không biết?”
“Sao tôi không biết việc này?”
“Loại chuyện này ai lại nói cho người ngoài biết chứ?”
“Bảo sao nhà Đại Hải càng ngày càng phát đạt, nguyên nhân hóa ra là thế này.”
Cố Đại Hải và Cố Kinh Chập liếc nhau, cả hai đều hơi sững sờ, chuyện bí mật như vậy, sao Cố Lập Xuân có thể biết được?
Không sai, Cố Kinh Chập từng đào được một củ nhân sâm, nhưng hắn dám khẳng định khi đó không có người phát hiện, sau đó nhà bọn họ cũng đã lén lút mang nhân sâm tới chợ đen bán rồi.
Đúng, hắn có thể khẳng định chuyện này không có người nào biết, Cố Kinh Chập nghĩ đến đây, lập tức lấy lại bình tĩnh, Cố Đại Hải cũng là như vậy.
Ông ta bày ra vẻ mặt phẫn nộ, nhìn chằm chằm Cố Lập Xuân, giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc, “Lập Xuân, lời nói không thể nói bậy, cháu có chứng cứ chứng minh Kinh Chập từng đào được nhân sâm không? Nếu cháu dám vu khống bừa bãi, cháu sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm, cho dù bác là bác của cháu, bác cũng không bao che cho cháu đâu.”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Cố Lập Xuân.
Cố Lập Xuân cười nhạo một tiếng: “Nghe cứ như bác từng thiên vị cháu ấy, bác đừng lấy nhà cháu ra để tô vẽ cho cái danh xưng ‘đại nghĩa diệt thân’ của bác, gia đình cháu thật sự không gánh nổi.”
Cố Kinh Chập đen mặt chỉ vào Cố Lập Xuân: “Mày ——!”
Cố Lập Xuân phất tay cắt ngang lời nói của hắn: “Tôi đang nói chuyện, anh đừng xen mồm vào.”
Cậu nói tiếp: “Nếu bác muốn chứng cứ, cháu sẽ cho bác. Hai năm trước Kinh Chập đã đào được một cây nhân sâm, các người đã mang nhân sâm lên thành phố bán, tổng cộng bán được…”
Mọi người thấy Cố Lập Xuân nói chuyện có mắt có mũi, có thời gian địa điểm rõ ràng, hầu hết mọi người đều tin lời cậu. Lúc này ánh mắt bọn họ nhìn về phía cha con Cố Đại Hải đã hoàn toàn thay đổi.
Chẳng phải Cố Đại Hải vẫn luôn nói bản thân công bằng chính trực, không hề thiên vị cũng không tư lợi sao? Sao lúc phê bình người khác thì lý lẽ đầy mình, ai săn được lợn rừng đều phải giao nộp cho tập thể, còn đến lượt nhà ông ta đào được nhân sâm thì lại giữ làm của riêng rồi?
Mặt Cố Đại Hải xanh mét, ông ta lớn tiếng quát: “Đủ rồi!”
Cố Kinh Chập bày ra vẻ mặt bị thương nhìn Cố Lập Xuân: “Lập Xuân, chẳng lẽ chỉ vì cha anh trách mắng em vài câu, em liền muốn trả thù cả nhà bọn anh sao? Cha anh là đại đội trưởng, có người cử báo lên đại đội, ông ấy không thể không đứng ra xử lý, đây là trách nhiệm của ông ấy.”
Cố Lập Xuân nói: “Đúng không? Vậy còn chuyện của nhà các người thì ai xử lý?”
Cố Lập Xuân cắn chết chuyện này không chịu bỏ qua.
Từ trước đến nay Cố Đại Hải chưa từng gặp phải đối thủ khó chơi như vậy, nhưng ông ta biết nếu còn tiếp tục tranh cãi chuyện này, một nhà ông ta sẽ càng rơi vào thế bất lợi.
Cố Đại Hải nhanh chóng đổi giọng, bắt đầu nói: “Mọi người đừng nghe đứa nhỏ này nói hươu nói vượn, trong lòng nó vẫn còn oán hận tôi. Dù sao hôm trước bởi vì chuyện của em trai thằng bé, thằng bé đã cãi nhau với tôi một lần, hôm nay lại bởi vì một con cá mà bị phê bình, đứa nhỏ này không giống những người khác, tâm tư quá nặng, thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.”
Nếu đối phương đã đổi giọng, vậy thì cậu cũng phải thay đổi, Cố Lập Xuân nhìn mọi người nói: “Tục ngữ nói, đôi mắt quần chúng sáng như tuyết. Mọi người có thể bị lừa dối nhất thời, nhưng không thể bị lừa dối cả đời. Sự thật thế nào, trong lòng các vị tự có đáp án. Tạm không nói đến những thứ khác, cháu chỉ nói một câu đơn giản, tiền lương của đại đội trưởng là bao nhiêu, chắc mọi người đều biết đúng không? Nhà ai có bao nhiêu của cải mọi người cũng biết rõ, nhưng cùng là bần nông và trung nông, vì sao trong thôn chúng ta có người quanh năm suốt tháng ăn không đủ no, mà có người cả nhà lại béo tốt trắng trẻo, mỗi bữa đều ăn cơm trắng thịt lợn? Trong này có nguyên nhân gì, mọi người thật sự không biết sao?”
Cố Lập Xuân lại thả ra một quả bom, sau đó xoay người đi về phòng.