Nghịch Tập Trong Văn Niên Đại

Chương 8: Trộm cá?

EDIT: HẠ

Vừa nhìn thấy dáng vẻ của mẹ nuôi, Cố Lập Xuân liền biết bà rất sợ người bác cả này. Đừng nhìn Cố Đại Hải chỉ là một đội trưởng, nhưng ông ta rất có phong thái quan chức, gương mặt cương nghị, toát lên dáng vẻ quyết đoán nói một không hai. Đặc biệt là khi đối mặt với một nhà Cố Lập Xuân, ông ta càng không có một chút nể tình nào, thậm chí trong thời điểm mấu chốt, ông ta cũng không ngại vì đại nghĩa diệt thân.

Không nể tình riêng, vì đại nghĩa diệt thân? Cố Lập Xuân cười nhạt trong lòng, hy vọng ông ta đúng là một người như thế.

Người ta đã đến tận nhà, dù thế nào thì cả nhà bọn họ cũng phải đi ra ngoài xem thử.

Lúc cả nhà Cố Lập Xuân đi ra ngoài cửa, bọn họ lập tức nhìn thấy một đám thôn dân đang đứng quanh cửa để xem náo nhiệt, ở thời đại này, đời sống tinh thần của nông dân tương đối nghèo nàn, ngoài lúc làm việc ra thì chỉ có thể tám chuyện tán gẫu. Chỉ cần nhà ai có chuyện gì, người dân trong thôn cũng sẽ đến vây quanh hóng chuyện. Thậm chí còn có không ít người đang bưng bát cơm, vừa ăn vừa đứng nghe ngóng.

Người tới xem không chỉ có dân trong thôn, mà còn có không ít thanh niên trí thức ở điểm thanh niên trí thức, đương nhiên, một nhà Cố Kinh Chập chắc chắn cũng có mặt.

Cố Lập Xuân âm thầm liếc mắt đánh giá Cố Kinh Chập, thân thể của hắn cao gầy, làn da trắng nõn sạch sẽ, mặc áo sơ mi trắng quần đen, đứng giữa một đám dân làng lôi thôi, tạo cho người ta cảm giác hạc giữa bầy gà.

Người đứng bên cạnh hắn chính là Cố Đại Hải, Cố Đại Hải năm nay hơn 40 tuổi, dáng người cao lớn, khuôn mặt chữ điền, ánh mắt sáng ngời có thần.

Lúc này ông ta đang dùng ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn một nhà em hai.

Ông ta còn chưa mở miệng, Cố Đại Giang đã lên tiếng trước, giọng điệu tràn đầy mỉa mai: “Ôi chao, anh cả, ngọn gió nào thổi anh tới nhà tôi thế?”

Cố Kinh Chập lễ phép lên tiếng: “Chú hai, cha cháu tìm chú có chuyện quan trọng.”

Cố Đại Giang ngoài cười nhưng trong không cười: “Tất nhiên, không có chính sự hắn cũng chẳng thèm tới đây.”

Lời Cố Đại Giang mang đầy hàm ý, mà các hương thân đều biết giữa hai anh em này có chút khúc mắc, cho nên ánh mắt ai nấy đều ánh lên vẻ tò mò hóng hớt.

Cố Lập Xuân nhìn ánh mắt hào hứng xem việc vui của quần chúng vây xem, lại nhìn hai anh em âm thầm tranh đấu, trong đầu chợt nhớ lại vài chi tiết được nhắc đến trong sách.

Cố Đại Giang và Cố Đại Hải vốn là anh em ruột, chú hai của bọn họ, cũng chính là ông hai Cố, từng là quân nhân phục viên, gia cảnh khá giả, nhưng hai vợ chồng lại chỉ có một cô con gái, mà ông nội Cố Lập Xuân lại có ba đứa con trai, cho nên ông nội Cố Lập Xuân muốn đưa con trai mà ông yêu thích nhất là Cố Đại Hải qua làm con thừa tự cho ông hai Cố, như vậy sau này con trai ông cũng có thể kế thừa công việc của chú. Không ngờ ông hai Cố bị thương nặng, công việc của ông cũng được chuyển lại cho con gái duy nhất là Cố Bảo Châu, thân thể bà hai Cố vốn đã không tốt, lại phải cực nhọc ngày đêm chăm sóc ông hai Cố, không bao lâu sau thân thể cũng suy sụp.

*Quân nhân phục viên: Quân nhân xuất ngũ nhưng chưa đến tuổi nghỉ hưu, vẫn có thể tham gia lao động trong các ngành nghề dân sự. Sau khi rời quân đội sẽ được sắp xếp làm việc trong các cơ quan nhà nước.

Ông nội Cố Lập Xuân vừa thấy như vậy liền lập tức đổi ý, đã không có vị trí công việc, còn phải chăm sóc cho hai ông bà đang ốm nặng. Ông sao có thể để con trai lớn đi sang chịu khổ, nhưng lời đã nói ra, người trong thôn không ai không biết, nếu bây giờ ông đổi ý, ông sợ sẽ bị những người khác nói ra nói vào.

Vì thế ông cắn răng đầy con trai thứ hai không được yêu thương là Cố Đại Giang sang làm con thừa tự cho ông hai Cố. Kể từ đó, Cố Đại Giang bắt đầu oán hận Cố Đại Hải. Tại sao chuyện tốt gì đều là anh cả được hưởng, còn chuyện xấu gì cũng rơi vào đầu ông ta?

Về sau, cô gái ông ta xem trọng lại gả cho Cố Đại Hải, người vợ thím hai cưới về cho ông ta vừa xấu vừa ngốc, ba năm không sinh được con, khiến ông ta bị mọi người chế giễu, khó khăn lắm mới có con, con của ông ta lại nhát gan như chuột, đều là một đám không lên được mặt bàn.

Nhìn thấy một nhà anh cả càng ngày càng phát đạt, bản thân lại xui xẻo đủ đường, mọi thứ không như ý, trong lòng ông ta buồn bực ấm ức đến mức nào không cần nói cũng biết. Mà anh cả cũng không thích ông ta, mặc dù ông là đại đội trưởng, nhưng lại chưa từng cho ông ta một chút lợi lộc nào. Bởi vậy mỗi lần Cố Đại Giang nhìn thấy Cố Đại Hải, ông ta đều nói chuyện bằng giọng điệu chế giễu. Người lớn hai nhà không hòa thuận, trẻ con hai nhà đương nhiên cũng không chơi với nhau.

Lúc Cố Lập Xuân đang yên lặng hồi tưởng lại cốt truyện, Cố Đại Hải đã hắng giọng mở miệng nói: “Đại Giang, hôm nay anh đến tìm chú có chuyện.”

Cố Đại Giang bày ra dáng vẻ tùy ý: “Cháu trai cả của anh bị anh chọc tức đến mức bị bệnh, cháu trai thứ hai bị anh dọa chạy, anh còn muốn nói cái gì? Tôi nói này anh cả, Lập Hạ nhà tôi còn là một đứa trẻ, không phải nó chỉ trộm một bắp ngô nhỏ bằng cây gậy thôi sao? Anh có cần làm căng như vậy không?”

Cố Đại Hải lạnh mặt, nghiêm khắc nói: “Cố Đại Giang, chuyện lần này còn nghiêm trọng hơn trộm một bắp ngô nhiều.” Nói tới đây, ông cố ý tạm dừng một chút.

Thôn dân xung quanh quả nhiên đã bị khơi dậy hứng thú, bọn họ muốn nhỏ giọng bàn tán, nhưng lại sợ quấy rầy đến Cố Đại Hải, cho nên chỉ có thể làm mặt quỷ với nhau, dùng ánh mắt trao đổi tin tức, coi như trao đổi xong.

Mà Điền Tam Hồng vừa nghe nói chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả trộm bắp ngô, sắc mặt lập tức tái mét, bà nói năng lắp bắp hỏi: “Anh cả, thằng hai nhà tôi, lại làm gì, sao?” Trong nhà cũng chỉ có đứa con thứ hai là hay gây chuyện, Cố Đại GIang đánh thế nào cũng không sửa được.

Cố Đại Hải lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô em dâu không lên được mặt bàn này, không kiên nhẫn nói: “Tôi đang nói chuyện, cô đừng có xen vào.”

Điền Tam Hồng lập tức rụt về sau, không dám lên tiếng nữa.

Cố lập Xuân xem đến đây cũng khó chịu, trước mặt bao nhiêu người như vậy, chẳng lẽ mẹ cậu không cần mặt mũi sao? Cậu cũng dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: “Đại đội trưởng, nếu không muốn người khác nói xen vào thì lúc nói chuyện nên nói thẳng ra, có chuyện gì thì nói chuyện đó, đừng cố tình úp mở khiến người khác tò mò.”

Cố Lập Xuân vừa nói xong, mọi người lập tức chú ý tới cậu. Đứa nhỏ này không phải lúc nào cũng chỉ biết cắm đầu làm việc, không thích nói chuyện sao? Hôm nay sao lại đổi tính rồi?

Cố Đại Hải cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn Cố Lập Xuân một cái, trong mắt lóe lên một chút không vui, ông ta nhấn mạnh nói: “Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng xen miệng vào.”

Cố Kinh Chập cũng ra mặt giúp cha mình nói chuyện: “Lập Xuân, em không nên dùng giọng điệu này để nói chuyện với trưởng bối.”

Điền Tam Hồng cũng muốn khuyên cậu, nhưng lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nhẹ nhàng túm góc áo cậu, bảo cậu đừng tranh cãi. Còn về Cố Đại Giang, ông ta tỏ ra thản nhiên như không có việc gì. Ông ta từng tận mắt chứng kiến uy lực của đứa con nuôi này, lúc cậu đối phó với ông ta, ông ta cảm thấy rất khó chịu, nhưng nếu đối phó với người ngoài, ông ta lại cảm thấy sảng khoái. Ông ta chẳng những không ngăn lại, thậm chí còn thêm dầu vào lửa: “Kinh Chập, cháu nói như vậy là không đúng rồi, Lập Xuân cũng chỉ nhỏ hơn cháu hai tuổi, sao cháu có thể nói xen vào, thằng bé lại không thể nói chuyện chứ?”

Cố Kinh Chập bị chặn họng, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào cho phải.

Cố Lập Xuân mỉm cười nhìn Cố Đại Giang, mở miệng nói: “Bác cả, cháu thấy lúc nãy bác dùng giọng điệu như vậy nói với mẹ cháu, cháu còn cho rằng nhà chúng ta không cần phải câu nệ mấy chuyện này nữa chứ?” Nếu kẻ bên trên đã không nghiêm chỉnh, vậy thì cũng đừng trách kẻ bên dưới không giữ phép tắc.

Cố Đại Hải sao có thể không hiểu hàm nghĩa phía sau lời nói của Cố Lập Xuân, ông hung tợn trừng mắt liếc Cố Lập Xuân một cái, sau đó không tiếp tục úp mở nữa, trực tiếp nói thẳng: “Đại Giang, Tam Hồng, đội sản xuất nhận được cử báo, nói nhà các người trộm cá trong thôn, có chuyện này hay không?”

“Hả?” Điền Tam Hồng trợn tròn mắt.

Cố Đại Giang nhíu mày không nói.

Mọi người bắt đầu thì thầm to nhỏ.