Editor: Q
Đạo diễn của "Tru Ma" – Vương Sách vừa đến đã nhìn thấy Bạch Khanh đang ngồi dưới bóng cây chăm chú đọc kịch bản.
Ông bước tới, trò chuyện đôi câu với cô.
Tiêu Uyển Thanh sau khi chuẩn bị trang phục xong thì cũng có mặt ở đoàn làm phim, vốn dĩ cô ta muốn tìm Vương Sách để trao đổi về nội dung kịch bản, nhưng lại trông thấy ông đang nói chuyện rất vui vẻ với Bạch Khanh.
Điều này khiến cô ta có chút kiêng dè đối với Bạch Khanh.
Tuy nhiên, cô ta cũng không nói gì, chỉ theo quản lý đến một chỗ không xa hai người rồi ngồi xuống.
Giở qua vài trang kịch bản, cô ta liền bắt đầu luyện tập lời thoại cùng quản lý.
Khoảng cách giữa ba người vốn không xa, Tiêu Uyển nhập tâm vào vai diễn, giọng nói đầy cảm xúc, vô tình thu hút sự chú ý của Vương Sách.
Ánh mắt ông lập tức chuyển sang Tiêu Uyển Thanh.
Nhìn thấy cô ta hoàn toàn thoát khỏi sự ràng buộc của kịch bản, nhưng từng lời thoại, từng cử chỉ đều thể hiện trọn vẹn thần thái và nội tâm của nhân vật, Vương Sách không khỏi gật đầu tán thưởng.
"Uyển Thanh rất giỏi trong việc khắc họa cảm xúc nhân vật. Tiểu Đường, cô có thể tập thoại với cô ấy nhiều hơn."
Lời của Vương Sách nghe thì có vẻ khách sáo, nhưng thực chất chính là muốn Bạch Khanh học hỏi thêm từ Tiêu Uyển Thanh, dù sao cô cũng chỉ là một diễn viên mới, chưa từng tiếp xúc với phim chính kịch.
Bạch Khanh mỉm cười đáp: "Đạo diễn, tôi sẽ ghi nhớ."
Vương Sách gật đầu hài lòng, nhìn thấy nhân viên đoàn phim và các diễn viên đã đến đông đủ, liền quay sang dặn dò Bạch Khanh: "Một lát nữa khi quay chính thức, đừng căng thẳng, cứ diễn như lúc thử vai là được."
"Vâng, thưa đạo diễn."
Những lời Vương Sách nói với Bạch Khanh đều lọt vào tai Tiêu Uyển Thanh một chữ cũng không sót.
Đợi ông rời đi, Tiêu Uyển Thanh liền bước tới.
Trên gương mặt dịu dàng kia là một nụ cười thân thiện, ngay cả giọng nói cũng vô cùng ấm áp: "Nếu có gì cần tôi giúp, cứ việc nói nhé, đừng khách sáo nhé."
Bạch Khanh nhìn nụ cười đầy giả tạo trên khuôn mặt xinh đẹp kia, trong lòng thầm cười lạnh.
Muốn so diễn xuất? Xin lỗi, cô chưa từng thua ai cả!
Cô nhếch môi tinh nghịch: "Đương nhiên rồi! Có thể nhờ chị Uyển Thanh giúp đỡ, sao tôi có thể để chị rảnh rỗi chứ?"
Nghe Bạch Khanh nói vậy, Tiêu Uyển Thanh tức đến nghiến răng.
Đường Đào còn lớn hơn cô ta một tháng! Vậy mà vẫn có thể mặt dày gọi mình là "chị"?
Dù trong lòng hận không thể xé xác Bạch Khanh ra, nhưng bên ngoài Tiêu Uyển Thanh vẫn duy trì nụ cười thân thiện: "Chỉ cần là chuyện Đào Đào nhờ, tôi tuyệt đối không thấy phiền đâu."
*
Tiêu Quyền sai trợ lý mang chiếc mô-tô cực ngầu của Bạch Khanh trả về khách sạn Gia Hào.
Khi trợ lý quay lại công ty, Tiêu Quyền bỗng nhiên nhớ ra điều gì, hỏi:
"Đoàn phim "Tru Ma" cũng ở khách sạn Gia Hào đúng không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Lý Duệ nhất thời không kịp phản ứng!
Boss... Từ khi nào lại quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này vậy?
Thấy Lý Duệ còn ngẩn người, đôi mắt hẹp dài sắc bén của Tiêu Quyền thoáng nheo lại, giọng nói lạnh lùng pha chút áp lực: "Tôi đang hỏi cậu đấy."
Cảm giác áp suất lạnh lẽo đè xuống, Lý Duệ lập tức kẹp chặt cúc hoa, vội trả lời: "Vâng, thưa boss!"
Tiêu Quyền thu ánh mắt lại, lạnh nhạt nói: "Lấy danh sách diễn viên trong đoàn cho tôi."
"...?!" Đôi mắt Lý Duệ trợn tròn lên!
Má ơi! Hôm nay boss làm sao vậy? Sao lại quan tâm đến chuyện này thế?
Trước đây khi quyết định đầu tư vào bộ phim "Tru Ma", boss chẳng qua cũng chỉ là bị ông cụ ép buộc, miễn cưỡng ném tiền vào.
Giờ thì sao? Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, nhận ra dù là thịt muỗi thì cũng là thịt hả?
Thấy Lý Duệ vẫn chưa hành động, vẫn đứng bất động, ngón tay thon dài đang gõ bàn phím của Tiêu Quyền chợt dừng lại, giọng điệu hờ hững: "Nếu cậu không muốn giữ vị trí này, còn rất nhiều người khác đang chờ thay thế. Trong vòng năm phút, lấy toàn bộ hồ sơ ra cho tôi, nếu không thì xuống phòng tài vụ kết toán lương nghỉ việc đi."
Lời nói vô tình rơi xuống, Lý Duệ lập tức cảm nhận được nguy cơ sinh tồn!
Chính xác năm phút sau, anh ta đã gửi toàn bộ hồ sơ diễn viên của "Tru Ma" vào email của Tiêu Quyền.
Tiêu Quyền mở email, ánh mắt sắc bén lướt qua từng trang hồ sơ trên màn hình.
Đến khi một hồ sơ của một thiếu nữ xinh đẹp hiện lên trong tầm mắt, đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên một nụ cười không dễ nhận ra.
"Chuẩn bị xe, đến đoàn phim "Tru Ma"."