Thương Hoằng Uyên lái xe, Tiết Linh thì ném bê tông hạ gục xác sống, chỉ có mỗi Phó Nhạc Dương là rảnh rỗi.
Cũng vì thế mà hắn là người đầu tiên phát hiện ra có gì đó không ổn.
“Lúc tụi mình đi ngang mấy chỗ khác, hễ có tiếng động là lũ xác sống trong đó đều lao ra. Nhưng cái nhà xưởng này thì không có một con nào xuất hiện cả.”
“Có khi nơi này vốn chẳng có ai thật.”
Tiết Linh cũng nhìn về phía nhà xưởng: “Biết đâu đây lại là lối vào kho vũ khí?”
Không nói nhiều, Thương Hoằng Uyên đánh lái, rẽ thẳng xe vào nhà xưởng kia. Dù sao thì họ cũng phải lục soát từng nơi một, bắt đầu từ chỗ trước mắt luôn cũng được.
Anh bước xuống, phóng ra một lưới sét bao vây lũ xác sống quanh đó. Cả bọn bị điện giật cháy đen, gió thổi qua mang theo mùi khét nồng, lẫn chút gì đó của mùi thịt nướng.
Tiết Linh hoảng quá, vội lấy vài nắm cơm ra chia cho hai người bên cạnh. Cô thầm tự trách: “Sao lại ngửi mùi khét mà thấy đói được chứ?”
Nhét vội hai miếng cơm vào miệng, tâm trí cô mới dần tỉnh táo lại.
Cửa nhà xưởng đóng chặt, nhưng bên ngoài lại không có khoá. Phó Nhạc Dương thử đẩy nhẹ, bản lề lập tức phát ra tiếng kẽo kẹt gai người.
Cả ba nín thở nép sát vào tường chờ đợi. Nhưng vẫn chẳng một con xác sống nào xuất hiện.
Phó Nhạc Dương quyết định mở tung cửa. Ánh nắng tràn vào, chiếu sáng không gian bên trong.
Tiết Linh đứng ngoài cửa, vừa ngẩng đầu lên đã đυ.ng ngay ánh mắt của vài trăm cặp mắt khác.
Trong xưởng, là một biển xác sống!
Cô sợ đến mức lùi lại một bước. Cả không gian bị nhồi nhét đặc kín, con này kề sát con kia. Vậy mà vừa rồi bên ngoài ầm ĩ thế, đám xác sống này lại không hề phản ứng gì.
Bị mấy trăm đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm, toàn thân Tiết Linh nổi da gà.
May mà đúng lúc ấy Phó Nhạc Dương nhảy vào, trên người hắn có mảnh thiên thạch nên đám xác sống như hoa hướng dương đón nắng mà quay đầu nhìn theo.
Phó Nhạc Dương hét toáng lên, liên tục lùi về sau, nói năng lộn xộn: “Anh... anh Uyên, tụi mình phải làm sao bây giờ?”
Thương Hoằng Uyên điềm tĩnh đút tay vào túi quần. Dù đối mặt với mấy trăm con xác sống, mặt anh vẫn không đổi sắc, khí chất lạnh lùng như vương giả tỏa sáng giữa chiến trường.
Tiết Linh và Phó Nhạc Dương nhanh nhẹn nép sau lưng anh.
Đám xác sống trong nhà xưởng cuối cùng cũng hành động. Chúng nối đuôi nhau lao ra ngoài, nhắm thẳng về phía ba người.
Thương Hoằng Uyên giơ tay phải lên, lưới sét giăng ra như một bức tường chắn kiên cố. Tiết Linh đứng phía sau, tiếp tục ném những cục bê tông mới thu được vào đám xác sống.
Nhưng lưới sét không phải lá chắn phòng thủ tuyệt đối, rất nhanh đã có mấy con lợi dụng xác đồng bọn, lao xuyên qua lớp sét, tiếp tục xông lên.
Cả ba người vừa đánh vừa lùi.
Xác sống lọt lưới ngày càng nhiều, Tiết Linh không kịp xử lý hết. Cô đành quay sang tấn công những con xáp lại gần mình trước.
Phó Nhạc Dương phía sau lo sốt vó: “Anh Uyên! Em có thể giúp gì được không?”
Mặt Thương Hoằng Uyên hơi tái đi, trán rịn mồ hôi, quay sang Tiết Linh: “Đưa cho cậu ta cây gậy thép.”
Trên đường đi, bọn họ gặp không ít giàn giáo, bên cạnh chất đầy gậy thép, cô đã gom hết cả vào không gian rồi.
Tiết Linh lập tức lấy ra một cây, đưa cho Phó Nhạc Dương. Hắn nhìn thấy là mắt sáng rỡ, cây gậy trong tay tấn công lia lịa. Con nào bén mảng lại gần là bị hắn phang cho nát sọ.
Thế là ba người bắt đầu phối hợp chiến đấu nhịp nhàng.
Thương Hoằng Uyên là tuyến phòng thủ đầu tiên, chịu trách nhiệm chặn và tiêu diệt phần lớn xác sống. Tiết Linh ở tuyến hai, ném đá hỗ trợ. Còn sót con nào vượt qua cả hai lớp thì đến lượt Phó Nhạc Dương xử lý, đảm bảo không có xác sống nào đến gần được ba người.
Tuy tình huống ấy chỉ kéo dài một phút, nhưng cảm giác như trôi qua cả thế kỷ.
Tiết Linh bắt đầu thấy hoa mắt.
“Hay là mình lên xe đi?”
Giọng Thương Hoằng Uyên vốn trầm thấp, giờ lại hơi khàn đặc: "E rằng chúng ta không thoát được đâu."
Không thoát được? Sao lại thế?
Tiết Linh và Phó Nhạc Dương đều thấy khó hiểu trước lời anh nói. Nhưng chẳng mấy chốc, họ đã hiểu ra nguyên nhân.
Không biết từ khi nào, một số xác sống không tấn công trực diện mà lặng lẽ vòng ra sau lưng họ. Lúc này ba người đã bị bao vây kín mít. Đám xác sống trong nhà xưởng gần như đã tràn hết ra ngoài.
Và con xác sống xuất hiện cuối cùng có khí chất hoàn toàn khác biệt.
Con người khi mới biến thành xác sống, da thường tái nhợt vì mất máu, mắt đỏ rực do sung huyết, cơ thể cứng đờ và di chuyển rất chậm chạp. Nhưng bước đi của con cuối cùng này lại rất linh hoạt.
Sự khác biệt quá rõ ràng khiến Tiết Linh lập tức phát hiện ra.
"Anh Uyên! Anh nhìn con đó kìa!"
Thương Hoằng Uyên đã thấy từ lâu: "Nó đã tiến hoá rồi."
Xác sống ở giai đoạn đầu chỉ hành động theo bản năng, không có ý thức. Mà chỉ dựa vào bản năng thì không thể nào bày ra chiến thuật vây bắt người như hiện tại. Điều đó chứng tỏ, đã có xác sống cấp cao xuất hiện.
Chuyện này không hợp lý chút nào. Theo như mọi thứ họ biết, những xác sống đầu tiên chỉ bắt đầu tiến hoá sau trận mưa lớn vào ngày thứ bảy của tận thế. Hay là đời trước cũng từng có xác sống tiến hoá sớm nhưng loài người chưa từng phát hiện?
Vừa chống lại lũ xác sống, Thương Hoằng Uyên vẫn chừa lại một phần tập trung để quan sát Tiết Linh.
Cô cũng hết sức kinh ngạc khi biết đã xuất hiện xác sống cấp cao.
Sao lại xuất hiện bây giờ chứ? Chẳng lẽ là hiệu ứng cánh bướm vì cô đến đây?
Nếu thật sự là hiệu ứng cánh bướm thì những kiến thức cô từng đọc trong truyện sẽ chẳng còn chính xác nữa. Cô đã mất đi lợi thế của người biết trước tương lai.
Nếu xác sống tiến hoá sớm hơn dự kiến, thì môi trường sống của cô sau này sẽ còn tàn khốc hơn rất nhiều.
"Tiểu Nhị, mau ra đây giải thích đi, sao bọn xác sống lại tiến hoá sớm như vậy?"
Bởi vì gần đây Thương Hoằng Uyên vẫn chưa có dấu hiệu hắc hoá nên hệ thống toàn mải lo chuyện chơi bời. Bị lôi ra bất ngờ, nó giật bắn cả người.
[Thiên cơ bất khả lộ.]
Tiết Linh thì sắp phát điên lên rồi mà hệ thống vẫn còn giả thần giả quỷ.
"Thôi, khỏi làm nhiệm vụ nữa. Thà chết bất đắc kỳ tử ở thế giới cũ còn hơn giãy giụa một hồi rồi chết nhăn răng ở đây."
Nói là làm.
Tay đang ném cục bê tông của cô lập tức ngừng lại.
Phó Nhạc Dương không để ý việc Tiết Linh dừng tay. Hắn đang mải tập trung vào lũ xác sống quanh họ, thấy đám xác sống lọt lưới nhiều hơn, hắn chỉ nghĩ là do tình huống tệ đi, chứ chẳng nhận ra nguyên nhân nằm ở đâu.
Hệ thống thì hoảng hốt rõ, vội hét lên: [Đừng mà! Cô là người tôi yêu quý nhất đấy! Mau mau mau! Phó Nhạc Dương sắp bị cắn rồi!]
Tiết Linh liếc mắt nhìn sang, không hề có ý định ra tay. Cô đã chuẩn bị tinh thần chờ chết rồi.
[Ký chủ! Tôi nói thật đấy! Sau khi cô bước vào thế giới này, nơi đây đã trở thành một thế giới thật sự! Không một hệ thống nào có thể can thiệp hay thay đổi điều gì nên tôi hoàn toàn không biết vì sao xác sống lại tiến hoá sớm!]
Cảm nhận được sự hoảng hốt trong giọng nói của hệ thống, Tiết Linh hiểu ra. Đời trước, không hề có một người như Phó Nhạc Dương tồn tại. Nhưng ở hiện tại, Thương Hoằng Uyên lại bất chấp nguy hiểm để cứu hắn. Nếu Phó Nhạc Dương chết ở đây, có thể đó chính là nguyên nhân khiến Thương Hoằng Uyên hoàn toàn thay đổi, trở thành kẻ phản diện không thể cứu vãn.
Nên hệ thống mới lo lắng đến thế.
Cô nhìn thẳng vào khoảng không vô hình, dứt khoát hỏi lại: "Cậu thật sự không biết?"