Lúc này người chơi mới hoảng sợ, liều mạng giãy giụa: “Các người làm gì vậy! Thả tôi ra! Có biết tôi là ai không? Lũ các người @)&!~*...”
Những lời phía sau biến thành một tràng líu ríu không rõ nghĩa, đoán chừng là đã nói đến những thứ liên quan đến trò chơi sinh tồn nên bị che mất rồi.
Sau khi người chơi đeo mặt nạ để ngụy trang, chức năng phiên dịch đồng bộ sẽ được kích hoạt, khiến người bản địa cũng có thể hiểu được lời của người chơi. Nhưng khi đề cập đến những chuyện không thể để người bản địa biết, nó sẽ tự động bị che đi.
Khương Khải nói: “Nói nhăng nói cuội gì thế! Kẻ này dám ăn trộm đồ trong siêu thị chúng ta, tuyệt đối không thể tha nhẹ. Đưa hắn đến phòng bảo vệ, sau đó báo cảnh sát!”
Người khống chế người chơi lập tức hiểu ý, đây là muốn bắt người đi, thế là không chút khách khí kéo hắn dậy lôi đi.
“Các người dám bắt tôi! Ông đây sẽ không tha cho các người đâu! Vài ngày nữa nơi này sẽ @%¥#*... Các người cứ đợi đấy!”
Người chơi bị dẫn đi, đám đông xung quanh lập tức im lặng đi nhiều. Trong đám người vài người chơi khác nhìn về phía này, vẻ mặt có chút kỳ lạ, có kiêng dè, có ấm ức, có hóng chuyện cũng có khinh thường.
Khương Khải suy nghĩ xem làm thế nào để kéo thêm vài người chơi nữa tới, đối mặt nhìn xuyên lớp ngụy trang của họ, xem có thể kiếm thêm chút kinh nghiệm tập sự không.
Nhưng chắc chắn cô không thể lần nào cũng tóm chính xác người chơi ra được, thế thì không hợp lý chút nào.
Thế là, nhìn đám đông hỗn loạn này, cô chộp lấy một cái loa cầm tay, nói lớn: “Mọi người xếp hàng ngay ngắn, từng tốp một vào siêu thị mua đồ. Yên tâm, siêu thị chúng tôi đủ hàng, sẽ không để mọi người không mua được đâu.”
Vừa nói, cô vừa chỉ huy mọi người xếp hàng, còn rất bá đạo ra tay kéo người vào hàng: “Anh kia sao thế? Đứng vào đây. Chị lại đây... Còn anh nữa, xếp hàng cho tử tế, đừng chen lấn! Mọi người trông chừng con nhỏ cẩn thận, đồ đạc quý giá đừng để rời tay...”
Có lẽ vì thái độ của cô quá hiển nhiên, quá cứng rắn nên mọi người cũng không dám phàn nàn nhiều, đành nuốt giận vào trong mà im lặng xếp hàng. Những người chơi trong đám đông cũng chỉ có thể làm theo.
Nhân cơ hội này, Khương Khải lại tranh thủ chạm vào tay khá nhiều người chơi, giả vờ như vô tình nhìn vào mắt đối phương.
Ban đầu, cô phải nhìn đối phương ba bốn giây mới nhận ra bộ dạng gốc của người chơi nhưng khi số lần tăng lên, thời gian này dần rút ngắn. Đến sau này, chỉ cần tiếp xúc cơ thể thoáng qua cộng thêm một cái nhìn thoáng chốc là có thể nhìn thấu một người chơi.
Dường như kỹ năng thật sự ngày càng thành thục.
Và trong quá trình này, bảng điều khiển Trưởng tàu cũng liên tục phát ra thông báo:
[Ting, bạn đã nhìn xuyên qua lớp ngụy trang của một hành khách, nhận được 0.001 điểm kinh nghiệm tập sự.]
[Ting, bạn đã nhìn xuyên qua lớp ngụy trang của một hành khách, nhận được 0.001 điểm kinh nghiệm tập sự.]
[Ting...]
[Ting...]
Đến khi sắp xếp xong đám đông hỗn loạn trước cửa siêu thị, cô đã nhìn thấu lớp ngụy trang của tổng cộng 29 người chơi, kinh nghiệm tập sự cũng tăng lên 0.029.
Số lượng người chơi tại hiện trường còn nhiều hơn thế nhưng tạm thời cô chỉ có thể tiếp xúc được bấy nhiêu.
Như vậy còn lâu mới đủ.
Giọng nói của Chương Chính Thiên vang lên từ tai nghe: “Tiểu Khương, sao rồi?”
Khương Khải quay lại văn phòng, kể lại tình hình hiện tại cho Chương Chính Thiên: “Cháu cần tiếp xúc nhiều người chơi hơn và cần có lý do hợp lý để tiếp xúc cơ thể với họ.”
Giọng Chương Chính Thiên cao hẳn lên một tông, rõ ràng là rất kích động: “Tốt, rất tốt! Tăng kinh nghiệm tập sự là rất quan trọng!”
Sau đó, ông trầm ngâm nói: “Thế này đi, chú sẽ cho người đóng cửa các trung tâm mua sắm khác gần đây, để người chơi buộc phải đến siêu thị Tân Duyệt, sau đó cháu làm thế này...”
Khương Khải đồng ý. Đợi một lát, người phụ trách siêu thị đến báo với cô là đã sắp xếp xong.