Du Phi Trần nghiến răng, không cam lòng nhìn lũ "thây ma" đang dần rời khỏi bệnh viện mà vung tay nổ súng.
Mỗi viên đạn bắn ra đều chuẩn xác xuyên qua sống lưng của lũ "thây ma".
Dẫn đầu lũ "thây ma" là một tên mặc áo blouse trắng. Da thịt trên mặt nó gần như đã bị ăn mòn hết, để lộ phần xương trắng hếu, thoạt nhìn chẳng khác nào một bộ xương khô ghê rợn. Nó dường như đã trở thành thủ lĩnh của đám "thây ma" này. Những Ký Tích cổ đang rời khỏi bệnh viện đều tụ tập phía sau nó, sẵn sàng lấy thân mình chắn cho nó trước loạt đạn của Du Phi Trần.
Dù đạn của Du Phi Trần có tính năng tự động truy đuổi mục tiêu, nhưng cũng chẳng làm gì được khi những cái xác đó chủ động lao lên đón đạn.
Tên "thây ma" bác sĩ đó dùng sức mạnh vô song nhấc bổng cánh cửa lớn đã mục nát của bệnh viện, ném thẳng ra ngoài. Cánh cửa bay vèo qua, rơi phịch xuống dưới chân Lê Triều.
Lê Triều sầm mặt, lập tức nhấn nút trên thiết bị ghi âm nhỏ đeo trên người, trầm giọng ghi lại báo cáo:
"Tọa độ "Thành phố phế tích" 1078. Tại đây, các xác chết bị Ký Tích cổ kiểm soát đã hấp thụ quá nhiều dinh dưỡng, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của việc hình thành "Vương cổ" đời đầu."
Beep—
Hắn ấn nút dừng thiết bị, chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất. Dù bản thân có không may mắn sống sót, ít nhất cũng để lại thông tin cho những người đến sau.
Dưới sự cản trở hữu ý của lũ "thây ma", hai người họ chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, trơ mắt nhìn càng ngày càng nhiều "thây ma" kéo về phía quán ăn nhỏ, nơi mà Quý Tửu đang ở.
Quý Tửu với vẻ mặt ấm ức rút tay về, đầu ngón tay mịn màng bị mảnh kính vỡ đâm vào, một giọt máu đỏ tươi từ từ chảy xuống.
Hương thơm quyến rũ, mang tính hấp dẫn chí mạng với vật thể biến dị chính là tỏa ra từ máu của cậu.
Cơ thể nhân hình của cậu cũng mong manh như bản thể, thậm chí làn da còn mỏng manh dễ tổn thương hơn cả người bình thường.
Cậu giơ ngón tay bị thương lên, bắt chước những cảnh trong các chương trình truyền hình từng xem, nhẹ nhàng ngậm đầu ngón tay vào miệng, chậm rãi liếʍ vết thương, đôi mắt vẫn ngây thơ như một đứa trẻ vô tội.
Chính lúc này, Ký Tích cổ bắt đầu điều khiển thây ma tiến lại gần.
Đối mặt với những thây ma có ngoại hình đáng sợ này, Quý Tửu khẽ nhíu mày đầy ghét bỏ.
Cậu không thích nuốt bất cứ thứ gì mang mùi ẩm mốc và thối rữa, đó là thứ cậu kỵ nhất.
Chính sự ngập ngừng đó khiến Ký Tích cổ ký sinh trong hàng loạt thi thể sinh ra ảo giác, chúng cho rằng trước mắt là một con mồi yếu ớt, dễ bắt nạt.
Một "bác sĩ" cầm dao mổ bước nhanh về phía trước, va mạnh vào tấm kính của quán nhưng vẫn không dừng lại. Phía sau, ngày càng nhiều thây ma chen chúc tiến lên, không ngừng đẩy lùi về phía trước.
Những thây ma ở tận cùng đã bị ép đến biến dạng, nhưng chúng không cảm nhận được đau đớn, chỉ há miệng lộ ra nụ cười nham hiểm đầy thèm khát.