Tô Vũ Ninh chẳng bận tâm đến ai khác, cô đi từng cửa hàng tìm việc, cuối cùng, có một nhà hàng đã đồng ý nhận cô vào làm!
Công việc chính là bưng bê, lương không cao lắm, nhưng dù sao cũng là một nguồn thu nhập.
Hơn nữa, giờ giấc khá linh hoạt, cô có thể làm nhân viên thời vụ, mỗi ngày đi làm sau giờ học và tan ca lúc 10 giờ tối.
Tô Vũ Ninh hớn hở nhận việc ngay trong ngày.
Ông chủ nhà hàng là một người khá tốt, ngoài nhân viên thời vụ mới là cô, còn có một chàng trai khác cũng làm phục vụ tạm thời.
Ông chủ giới thiệu hắn tên là Thẩm Tu Hoài, dáng người gầy gò, sắc mặt tái nhợt.
Khác với Lục Tễ, nước da trắng của Lục Tễ là vẻ mong manh như pha lê, còn sự tái nhợt của Thẩm Tu Hoài lại mang theo vẻ trầm lặng và âm u.
Hắn là sinh viên của một trường đại học danh tiếng gần đó, khác với học viện quý tộc, ngôi trường Thẩm Tu Hoài theo học nổi tiếng với yêu cầu cực cao, ai thi đậu vào đây đều là nhân tài xuất sắc, huống hồ, Thẩm Tu Hoài còn là thủ khoa năm nhất.
Nghe ông chủ nói đến điểm này, mắt Tô Vũ Ninh sáng lên, tràn đầy ngưỡng mộ.
Thẩm Tu Hoài không có phản ứng gì với cô, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn một cái, chỉ khi ông chủ bảo hắn hướng dẫn nhân viên mới, hắn mới hờ hững ngước mắt lên nhìn cô, hai giây sau, lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Rồi, lại là một vị đại thần lạnh lùng!
Việc bưng bê không có gì phức tạp, Thẩm Tu Hoài chỉ hướng dẫn vài câu đơn giản, Tô Vũ Ninh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, có gì không rõ, cô liền chạy vào hỏi bác gái trông hiền lành nhất ở trong bếp.
Bà ấy giống như bề ngoài của mình, vừa nhiệt tình vừa thích trò chuyện.
Chẳng mấy chốc, hai người đã thân quen, lúc rảnh, bà còn nhỏ giọng tám chuyện với cô:
“Tiểu Hoài là đứa trẻ tốt, chỉ là không hay nói chuyện thôi, dáng đẹp, cao ráo, thành tích lại giỏi, chỉ có điều gia cảnh không tốt. Mẹ nó bệnh lâu năm, hồi đó trường nó miễn học phí, hằng năm còn có học bổng, nhưng vẫn không đủ chi tiêu, nên nó phải ra ngoài làm thêm.”
Tô Vũ Ninh: “À.”
Ban đầu định nói “Đúng là thảm thật”, nhưng nghĩ lại, dù gì người ta cũng có nhan sắc, có học vấn, mẹ người ta rồi cũng sẽ khỏi bệnh thôi.
Nhìn lại bản thân, trắng tay, không có gì cả, lấy tư cách gì để thương hại người ta chứ?
Thế là cuối cùng, cô chỉ nghẹn ra một câu:
“Cậu ấy cũng giỏi thật.”
Đến khi ra ngoài nhìn lại Thẩm Tu Hoài, Tô Vũ Ninh chợt nhận ra hắn có nét giống nam chính trong tiểu thuyết.
Một nam chính thông minh, nhưng vì gia cảnh mà luôn sống trong im lặng và tự ti, đúng lúc này, có một cô gái hoạt bát, tươi sáng xông vào thế giới của hắn, cô ấy giống như một mặt trời nhỏ, sưởi ấm trái tim băng giá cô đơn của hắn.
Khoảng cách giữa hai người quá lớn, cô gái không bận tâm, nhưng gia đình cô lại ra sức ngăn cản, cuối cùng nữ chính bị gửi ra nước ngoài… Nhiều năm sau, cô trở về, phát hiện nam chính đã gây dựng được sự nghiệp, gia đình cô hối hận không thôi, hai người tình cờ gặp lại, cuối cùng có một cái kết viên mãn…
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, Tô Vũ Ninh nở nụ cười mơ màng, vừa mơ mộng vừa lau bàn.
Bị một ánh mắt kỳ lạ nóng rực nhìn chằm chằm, Thẩm Tu Hoài cảm thấy sau lưng như sắp bị khoan thủng, hắn cố giữ bình tĩnh, rồi quay đầu lại, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng:
“Nhìn gì?”
Tô Vũ Ninh né tránh ánh mắt: “Không… không có gì đâu.”
Ngày làm việc đầu tiên coi như thuận lợi.
Lúc tan ca buổi tối, Tô Vũ Ninh định đi xe đạp công cộng về, nhưng vừa ra khỏi cửa, đã thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ sẵn.
Người trong xe dường như vẫn luôn chú ý đến bên ngoài, vừa thấy cô, người đó đã bước xuống.
“Muộn vậy rồi, cậu vẫn chưa đi à?” Tô Vũ Ninh vô thức hỏi.
Lục Tễ không dám nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ giọng “ừm” một tiếng: “Mình… mình về trường cũng không có gì làm, nên đi dạo quanh đây, tình cờ thấy cậu ra ngoài… Cậu về trường à? Mình cũng đang định về…”
Nhìn cậu, rõ ràng không phải kiểu người thích đi dạo phố, không lẽ cậu cố tình chờ cô?