Trong mắt họ, quả thực không hề coi trọng Cố Thần. Khí thế vừa rồi, có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi.
Nhưng Cố Thần lại nhanh chóng chộp lấy bàn tay đang vung tới của Cố Nguyên Khôn, các ngón tay khẽ cử động, Cố Nguyên Khôn không hiểu sao lại mất hết sức lực, bị Cố Thần gầy gò khống chế mà không thể giằng ra.
Cố Thần kéo ông ta ra chắn trước mặt bọn gia nhân đang lao tới, một tay bóp chặt cổ ông ta, không khách khí nói: “Cố Nguyên Khôn, ta chỉ muốn rời khỏi đây, đến thôn Bình Dương. Chuyện trong phủ của ngươi không liên quan gì đến ta. Các ngươi muốn thế nào thì thế đó. Nhưng nếu không đồng ý, xin lỗi nhé, ta sẽ ra thành huyện tuyên truyền giúp ngươi, để những người biết đến nhà họ Cố xem thử rốt cục Cố phủ là nơi thế nào, còn ngươi, vị chủ nhân tốt của họ, là một kẻ phu lang lòng dạ độc ác ra sao.”
“Đại thiếu gia, mau thả lão gia ra, đó là phụ thân ruột của ngài!” Quản gia lo lắng, nhưng không dám tiến lên, sợ làm tổn thương lão gia. Hơn nữa, ông ta cũng kinh ngạc trước thủ đoạn của Cố Thần.
“Ngươi... ngươi nghịch tử này dám mưu sát phụ thân sao?” Cố Nguyên Khôn giọng đầy uy hϊếp, nhưng nếu không phải đôi chân ông ta đang run rẩy, có lẽ sẽ đáng tin hơn.
“Dồn ta đến đường cùng, ngươi cứ thử xem ta có dám hay không.” Cố Thần hạ giọng, tiến sát lại nói. Chỉ có Cố Nguyên Khôn nghe thấy câu này, một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cảm giác đó khiến ông ta không nghi ngờ chút nào rằng đứa con trai mà ông ta chưa bao giờ xem trọng này thực sự có thể làm như vậy.
“Ngươi rốt cục muốn cái gì!” Cố Nguyên Khôn hét lên.
“Ta đã nói rồi, đưa ta đến thôn Bình Dương. Không phải ngươi và Triệu Tuyết đã sớm chọn xong nơi đó sao? Đừng lắm lời nữa, mau sai người chuẩn bị ngựa đưa ta đi!” Cố Thần mất kiên nhẫn nói, đối mặt với kẻ giả nhân giả nghĩa này thêm nữa chắc chắn sát ý trong lòng hắn sẽ không kiềm chế được.
Cố Nguyên Khôn không tin nổi, gây ra bao nhiêu chuyện lớn như vậy, chỉ là để đi đến cái nơi nghèo nàn như thôn Bình Dương?
Nhưng hiện tại ông ta chỉ mong mau chóng đuổi được tên nghịch tử này đi, liền hét to: “Còn không mau nghe theo lời đại thiếu gia, Cố Đông, mau chuẩn bị xe ngựa, đưa đại thiếu gia đến thôn Bình Dương. Bảo lý chính trong thôn chăm sóc thật tốt cho đại thiếu gia.”
“Dạ, lão gia, tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị.”
“Đúng rồi,” giọng Cố Thần lại vang lên, làm Cố Nguyên Khôn giật mình, chẳng lẽ hắn lại đưa ra yêu cầu gì khác? Chỉ nghe Cố Thần bổ sung: “Chuyển cả hộ tịch của ta về thôn Bình Dương đi.”
“Được, được, Cố Đông, nghe rõ chưa, cả sản nghiệp tổ tiên ở thôn Bình Dương cũng chuyển sang tên đại thiếu gia, mau đi làm ngay.” Cố Nguyên Khôn vội vàng đáp.
Cố Thần cười lạnh, sản nghiệp tổ tiên? Chỉ là ba gian nhà dột nát mà thôi. Nhưng cũng được, ít ra cũng là chỗ dừng chân.
“Ta chờ ở trong sân, tốt nhất là nhanh lên.” Nói xong, Cố Thần liền buông Cố Nguyên Khôn ra, xoay người trước mặt mọi người mà rời đi, không ai dám ngăn cản.
Lúc này Cố Nguyên Khôn mới bắt đầu ho khan dữ dội, quản gia vội vàng đi tới đỡ lấy ông ta, vừa vuốt ngực giúp ông ta thuận khí vừa lo lắng hỏi: “Lão gia, thật sự phải làm theo lời đại thiếu gia sao?”
Cố Nguyên Khôn trợn mắt lên, nghiêm giọng: “Vừa rồi đại thiếu gia nói có phải thật không? Ngươi là quản gia lớn trong phủ, theo lý mà nói chuyện gì trong phủ cũng không qua mắt được ngươi. Nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì? Ai sai ngươi làm thế?”
Quản gia nhất thời hoảng loạn, chân mềm nhũn quỳ xuống: “Lão gia, tiểu nhân cái gì cũng không biết. Tiểu nhân chỉ làm theo lời dặn dò của chủ quân, ngài bảo tiểu nhân việc gì cũng phải nghe theo sự sai bảo của chủ quân.”
“Tốt! Tốt lắm!” Cố Nguyên Khôn giận dữ đá quản gia một cú vào ngực, khiến ông ta ngã xuống đất, “Từng người một không coi lão gia ta ra gì, chỉ biết lừa gạt ta. Nhìn cái gì mà nhìn, mau lôi tên hỗn đản này đi!”
“Dạ, lão gia.” Mọi người cúi gằm đầu, chỉ mong lão gia quên mất mình, hối hả kéo quản gia đi.