Hình như nhận ra ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt như mặt biển đêm đông lạnh lẽo, sâu thẳm tuyệt đối, không chút ấm áp.
Đông Hạ vội cúi đầu xuống, ai ngờ lúc này tàu rẽ sang trái, cô loạng choạng một cái, giẫm lên đôi giày quân đội của anh.
“Cô lại muốn làm gì?” Anh lạnh lùng nói.
Đông Hạ không bỏ lỡ vẻ chán ghét trong mắt anh. Ánh mắt anh nhìn cô như nhìn thứ đồ bẩn thỉu tránh xa.
Cô không khỏi tự giễu cười.
Xét cho cùng, hàng loạt sự việc xảy ra thật quá trùng hợp.
Nếu cô là Diêm Chính Dương, chắc chắn cũng sẽ nghĩ cô cố ý, muốn gây sự chú ý của anh.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Đông Hạ cúi người định lấy khăn tay lau vết bẩn trên giày anh, nhưng bị ngăn lại.
“Đừng chạm vào tôi!” Giọng anh trầm xuống đến mức đóng băng.
Đông Hạ khựng lại, rồi rụt tay đứng thẳng người.
Một lúc sau, người phụ nữ đối diện lo lắng nhìn Đông Hạ, ngượng ngùng nói: “Cô gái, cô có thể giúp tôi trông con một lát được không? Tôi muốn đi vệ sinh quá.”
Cô ta cảm thấy người lính này có khí chất hoàn toàn không muốn người lạ đến gần.
Người thanh niên cứng rắn như vậy, chắc chắn sẽ không biết trông trẻ con.
Tuy nhiên, có anh ở đây, cộng thêm cô thanh niên tri thức này, cũng khá yên tâm.
“Cái này…” Đông Hạ định từ chối.
Cô không biết trông trẻ. Hơn nữa đây là người lạ, lỡ như đứa bé có chuyện gì, bị đổ lên đầu cô thì sao?
Diêm Chính Dương lên tiếng: “Chị cứ yên tâm đi, giao con cho tôi.”
Người phụ nữ có vẻ như sắp không nhịn được nữa, vội vàng cảm ơn rồi cầm giấy vệ sinh chạy ra khỏi toa.
Đông Hạ và đứa bé nhỏ đối diện nhìn nhau.
“Oa oa oa oa…” Mẹ vừa đi, đứa bé liền òa khóc dữ dội.
Diêm Chính Dương cau mày, tiến lên định bế nó. Nhưng anh vừa lại gần, đứa bé liền sợ hãi lùi lại, không muốn bị chạm vào.
Nhìn cảnh này, Đông Hạ thấy hơi buồn cười.
Trẻ con trời sinh đã biết tránh né nguy hiểm. Diêm Chính Dương cả người đầy sát khí, giống như Diêm Vương mặt lạnh, không dọa người ta khóc mới lạ.
Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì đến cô, dù sao mẹ đứa bé cũng sắp quay lại rồi.
“Đồng chí Diêm, tôi ra ngoài ăn cơm trước.” Cô chào Diêm Chính Dương rồi định rời đi.
“Đứng lại!” Diêm Chính Dương gọi cô lại, ánh mắt sắc bén. Nhân lúc không có ai, anh cảnh cáo: “Tốt nhất cô nên cất giấu những tâm tư đó đi. Nếu còn tái phạm, hậu quả sẽ không chỉ là bị điều đi Bắc Đại Hoang đâu! Nhà họ Diêm cũng sẽ không tha cho cô.”
Đông Hạ thầm nghĩ nhà họ Diêm vốn đã không tha cho cô rồi.
Ba của nguyên chủ từng lập công lớn trong nhà máy, hơn nữa là hy sinh khi cứu máy móc quân sự bị nổ, cho dù cô có tư tưởng tư bản chủ nghĩa thì cũng không đến mức bị đày xuống nông thôn ở Bắc Đại Hoang.
Lý do cô phải đến nơi khốn khổ như Bắc Đại Hoang, chính là sự trả thù của nhà họ Diêm.
“Vâng vâng, anh yên tâm.” Đông Hạ gật đầu lấy lệ giải thích: “Tôi đổi chỗ với ông cụ đó chỉ là trùng hợp thôi, tôi… tôi không có ý gì với anh đâu, anh đừng hiểu lầm.”
“Tốt nhất là vậy.” Diêm Chính Dương nhếch môi mỉa mai.
Quả thật người phụ nữ trước mắt hết lần này đến lần khác chạm đến giới hạn của anh. Thậm chí có thể nói là gián tiếp hại chết em trai anh.
Những thủ đoạn hèn hạ quyến rũ đàn ông của cô ta, đối với anh chẳng có chút tín nhiệm nào.
Đông Hạ không nói gì nữa.
Thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Nếu đã xuyên vào bộ truyện này rồi, cô dự định sống cho tốt, tích cực xây dựng Bắc Đại Hoang, cố gắng sớm giành được suất ưu tú để vào đại học công nông binh, hoặc chờ đến năm 77 khôi phục thi đại học. Sau khi tốt nghiệp kiếm được một công việc tốt, rồi lợi dụng lợi thế xuyên không để kiếm tiền mua nhà, sau này an nhàn làm bà chủ cho thuê nhà, sống an ổn quãng đời còn lại.
Còn đàn ông? Đợi sau này cô có tiền rồi thì đàn ông nào mà chẳng tìm được.
Cần gì phải để bản thân rơi vào vòng xoáy rắc rối.
Diêm Chính Dương, tên phản diện lớn này, đúng là hợp gu của cô, nhưng Đông Hạ vẫn có thể khẳng định chắc chắn rằng mình không có hứng thú với anh.