Xuyên Thành Đại Phản Diện Trong Truyện Cẩu Huyết

Chương 7

Theo lý mà nói, báu vật thế này lẽ ra phải trao cho đại đệ tử trước, sau đó để hắn hướng dẫn sư đệ, sư muội cùng tu luyện. Thế nhưng bây giờ lại trực tiếp bỏ qua đại sư huynh, đưa thẳng cho nhị sư huynh. Trong lòng sư huynh chắc hẳn phải đau lòng lắm, huống hồ trước đó còn bị trách phạt nghiêm khắc như vậy.

Hằng Khiêm đương nhiên không biết rằng Niêm Hoa đã trách phạt Liễu Triệt Thâm rất nặng, mà hắn – kẻ đầu sỏ gây ra chuyện – lại chỉ cần chép môn quy ba lần, hơn nữa còn được ban cho một quyển tâm pháp.

Hắn vui sướиɠ vô cùng, vội vàng đưa tay nhận lấy cuốn sách: “Sư phụ, thật sự là cho con sao?”

“Vi sư lại đi lừa ngươi à? Mang về chăm chỉ tu luyện, sau này không được ham chơi nữa.”

“Dạ! Sư phụ là tốt nhất với con!” Hằng Khiêm vui sướиɠ nhảy cẫng lên, quay sang Liễu Triệt Thâm, cười híp mắt: “Sư huynh, chúng ta về cùng nghiên cứu đi!”

Câu này, Niêm Hoa cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ lặng lẽ nhìn ba đệ tử rời đi.

Nhìn cái quan hệ rối rắm này, nàng có thể thấy rõ ràng đây chính là một mối tình bốn góc lσạи ɭυâи thường đạo: Đại đệ tử thầm mến tiểu sư muội, tiểu sư muội cùng nhị đệ tử tâm đầu ý hợp, nhị đệ tử không muốn tổn thương đại sư huynh nên quyết định rời xa tiểu sư muội, tiểu sư muội vì vậy khóc đến sầu não héo hon. Mà lại còn có thêm nàng – vị sư phụ phản diện âm hiểm độc ác chuyên chọc gậy bánh xe.

Còn tu tiên cái gì nữa! Chi bằng gộp hết vào, xếp chồng lại rồi đẩy vào quan tài đi cho xong! Đúng là chẳng lo tu hành, toàn rảnh rỗi tự chuốc phiền phức!

Niêm Hoa lắc đầu, cầm ấm trà lên pha trà. Trà vừa rót xong, những người vừa rời đi lại quay trở lại.

Liễu Triệt Thâm bước vào từ cửa, cúi đầu nói: “Sư phụ, đệ tử có chuyện muốn hỏi.”

Niêm Hoa đặt chén trà xuống, nhìn hắn: “Chuyện gì?”

Liễu Triệt Thâm kéo vạt áo, quỳ xuống trước mặt nàng, lời nói vẫn giữ đúng lễ nghĩa thầy trò: “Nếu sư phụ không thích đệ tử, sau cuộc thử luyện ngày mai, đệ tử có thể chọn một vị trưởng lão khác để bái sư, tuyệt đối không để sư phụ khó xử.”

Niêm Hoa thật không ngờ, hóa ra có thể dễ dàng đẩy hắn rời đi như vậy.

Chẳng phải như thế là nàng đã đạt được mục đích của nguyên thân một cách đơn giản sao?

Nếu hắn rời đi, vậy thì không còn là đệ tử của nàng nữa, sau này hắn cũng sẽ không đại nghĩa diệt sư.

Ý nghĩ này vừa mới nhen nhóm, thì âm thanh của Hệ thống vang lên đúng lúc: "Xin đừng tự ý thay đổi quan hệ nhân vật."

Niêm Hoa cầm chén trà trong tay, hơi ngẩn người. Trước đây nàng muốn gϊếŧ hắn, Hệ thống chưa từng xuất hiện cảnh báo, vậy mà bây giờ hắn chỉ muốn không làm đệ tử của nàng nữa, lại lập tức bị ngăn cản.

Lẽ nào… chỉ cần hành động của nàng đối với hắn mang tính ác ý thì sẽ phù hợp với thiết lập phản diện của nguyên thân, vì vậy mới không kích hoạt cảnh báo của Hệ thống?

Nghĩ đến đây, Niêm Hoa nhìn Liễu Triệt Thâm càng thêm thương hại. Thiếu niên xui xẻo này cũng quá thảm rồi.

Sư phụ muốn gϊếŧ mình lại là chuyện “hợp thiết lập”? Thảo nào sau này hắn lại phải diệt sư.

Liễu Triệt Thâm thấy nàng không nói gì, liền ngẩng đầu nhìn lên: “Sư phụ có ý thế nào?”

Niêm Hoa khẽ vuốt ve chén trà trong tay, hờ hững nói: “Ngươi nói bậy gì đó? Vi sư đã nhận lời với thúc phụ ngươi, thu ngươi làm đồ đệ, há lại có chuyện bỏ dở giữa chừng?”

“Thúc phụ bên đó, đệ tử tự khắc sẽ giải thích. Nếu sư phụ thật sự không muốn…”

“Ngươi đã nhận ta làm sư phụ, vậy thì đời này kiếp này mãi mãi là đệ tử của ta. Bây giờ ngươi lại muốn giữa chừng bái người khác làm thầy, ngươi bảo ta còn mặt mũi nào nhìn người khác?”

Liễu Triệt Thâm bị nàng ngắt lời, nhìn nàng thật lâu mà không nói gì. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Vì sao sư phụ không thích đệ tử?”

Dung mạo hắn vốn đã vô cùng xuất sắc, giờ lại mang theo chút bi thương và u uất, hỏi như vậy thực sự khiến người ta không đành lòng.

Niêm Hoa đối diện với ánh mắt trong trẻo của hắn, chậm rãi nói: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Vi sư khi nào nói không thích ngươi? Ngươi là đại đệ tử của vi sư, ta đặt kỳ vọng rất lớn vào ngươi, nên đương nhiên phải nghiêm khắc hơn so với những người khác.”

Nàng nói đến đây, sợ chưa đủ thuyết phục, liền tung ra sát chiêu cuối cùng: “Nếu ngươi rời đi, Uyên Uyên và Hằng Khiêm sẽ buồn biết bao? Uyên Uyên chắc chắn sẽ khóc sướt mướt. Ngươi đi nơi khác, chẳng lẽ bọn họ không còn là sư đệ sư muội của ngươi nữa sao?”

Liễu Triệt Thâm còn muốn nói gì đó, đôi môi mấp máy, nhưng cuối cùng chỉ im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng đáp: “Nếu vậy, đệ tử đã hiểu.”

Hắn đứng dậy, cúi người hành lễ thật đúng mực, sau đó cung kính rời đi. Mọi cử chỉ, hành động đều đúng quy tắc, không chút sai lệch, quả nhiên là được danh môn chính phái dạy dỗ từ nhỏ.

Liễu Triệt Thâm đúng là một nhân tài hiếm có. Bị đối xử thiên vị như thế, vậy mà đến cuối cùng vẫn không hắc hóa, đúng là một kỳ tích.

Chỉ đáng tiếc, ngày mai chính là đại hội thử luyện. Khi Hằng Khiêm bộc lộ toàn linh căn, tài năng sẽ tỏa sáng rực rỡ, từ đó về sau, Liễu Triệt Thâm sẽ không còn chỗ đứng nữa.

Hôm nay, hắn vẫn là đại đệ tử danh chính ngôn thuận của tiên môn, nhưng sau đó, sẽ có bao nhiêu người thất vọng? Một thiên chi kiêu tử chẳng còn tồn tại, từ nay về sau, Hằng Sơn tiên môn cũng không còn là nơi hắn được đứng đầu nữa.