Hứa Ý cắt đứt liên lạc hoàn toàn với Thẩm Nguyệt Bạch.
Nàng nhanh chóng xin thôi học ở thư viện, bắt đầu đi theo Hứa lão gia học buôn bán, chỉ cần là lời mời của Thẩm Nguyệt Bạch sẽ từ chối hết, chỉ cần là nơi Thẩm Nguyệt Bạch có thể đến thì tuyệt đối không đi, Thẩm Nguyệt Bạch đến tận nhà thăm hỏi cũng lấy lý do không có nhà để qua loa tránh mặt, thậm chí đôi khi tình cờ gặp trên đường Hứa Ý cũng tránh chàng như ôn thần, số lần quá nhiều làm Thẩm Nguyệt Bạch cũng nhìn ra manh mối.
Từ lần đó, sau khi biết được tâm tư của Hứa Ý dành cho mình, đến nay Thẩm Nguyệt Bạch còn chưa nói chuyện được với hắn câu nào.
“Nhược Niên, ngươi nói vì sao Hứa đệ phải trốn tránh không gặp ta?”
Dưới màn đêm có ánh trăng dịu dàng phủ khắp nhân gian, nam tử cau mày, nằm nghiêng trên giường ở thư phòng, ôm vò rượu uống đến ngà ngà say, vạt áo trước ngực đã ướt gần hết.
Thẩm Nhược Niên tựa vào cửa sổ, ôm kiếm suy nghĩ. Gã là kiếm khách phóng túng không bị trói buộc, đương nhiên không cảm thấy nam tử yêu nam tử có gì sai trái, chẳng qua chỉ cảm thấy tên Hứa Ý kia thực sự không xứng với lòng hậu ái của chủ nhân nhà gã.
“Rõ ràng thích ta như vậy, biết ta với muội muội hắn kết hôn thì tức giận như vậy.”
Thẩm Nguyệt Bạch ôm vò rượu lại tu hai ngụm, bị một trận gió lạnh thổi tới mà ho khù khụ, sợi tóc rối bời dính trên mặt trông vô cùng chán chường.
Thẩm Nhược Niên sờ cằm:
“Nếu tức giận là thích, vậy lần trước trên thuyền hoa Hứa tiểu thư vừa nghe được chuyện của hai người đã tức giận như thế, chưa biết chừng nàng ta cũng đã thích lão gia ngài rồi.”
“Vậy thì sao chứ?”
“Xét theo sự yêu thương của Hứa công tử dành cho muội muội ruột thịt, có lẽ hắn đã quyết tâm không thể tiếp tục qua lại với nam tử đã tổn thương nàng ta.”
“Cho nên hắn bèn nhẫn tâm tổn thương ta?”
Thẩm Nhược Niên trịnh trọng lắc đầu, hai tay chắp sau lưng, tịch liêu xa xăm mà nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, thực ra gã vẫn cảm thấy một kiếm khách như gã rất có tiềm năng làm chuyên gia tư vấn tình cảm:
“Có lẽ hắn càng tổn thương mình nhiều hơn.”
Nghe được Hứa Ý khả năng còn đau lòng hơn mình, trái tim của Thẩm Nguyệt Bạch lập tức nhói lên, chỉ hận không thể thay người kia nhận lấy nỗi đau đớn xé ruột xé gan này. Một bên là muội muội đã đồng hành với mình từ trong bụng mẹ, một bên là người trong lòng đã làm tổn thương muội muội mình, quả thực chọn bên nào cũng khó xử. Nam tử ảo não quăng vò rượu trong tay đi, hung hăng tự đánh vào đầu mình, cảm giác một tình nhân như mình thật sự không đủ tri kỷ, một điều đơn giản như thế cũng không nghĩ đến, còn lãng phí thời gian ngồi đây hối hận nữa.
“Vậy ngươi nói ta phải làm sao bây giờ? Ta nhất định không muốn vĩnh viễn rời xa Hứa đệ đâu!”
Sau khi nghe Thẩm Nhược Niên một câu nói toạc thiên cơ, nhất thời Thẩm Nguyệt Bạch đã tôn sùng gã kiếm khách – kẻ vẫn bị cho là chỉ số thông minh cảm xúc bằng 0 này làʍ t̠ìиɦ thánh. Cứ thế, chỉ có quỷ mới biết, hai kẻ rõ ràng là ngu ngốc ở phương diện tình yêu này chụm đầu với nhau thì sẽ gây ra chuyện gì, dù sao chắc chắn không phải chuyện tốt lành…
“Trực tiếp leo tường vào phòng ngủ của Hứa công tử, dùng tài ăn nói siêu quần của lão gia ngài để thuyết phục hắn! Hoặc là không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót, đương trường làm hắn!”
Thẩm Nhược Niên một tay nắm một tay xòe, vỗ vào nhau cái bốp.