Tổng cộng có hai cách, phân tích sơ qua tình hình, Phó Cô Chu hỏi: "Đạo lữ, ngươi nói bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Vì quá mức kinh ngạc nên Văn Nhân Khiên dùng lực nắm tay Phó Cô Chu lần nữa, giọng nói lại nhẹ bẫng: "Ngươi nói gì?"
Lời nói thì nhẹ bẫng nhưng trái tim muốn gϊếŧ người kia thì dù thế nào cũng không giấu được.
"Không thể gọi là đạo lữ sao?"
À, cũng đúng. Phó Cô Chu hậu tri hậu giác, có ai là đạo lữ mà gọi đối phương là đạo lữ đâu, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Hắn đổi một cách gọi: "Thê tử, nàng thấy sao?"
Cốt kiếm đỏ như máu sượt qua má Phó Cô Chu cắm vào mặt đất, Văn Nhân Khiên cười khẩy lạnh lùng: "Ngươi nói lại lần nữa xem."
Phó Cô Chu: !
Đạo lữ của hắn hung dữ quá!
Trong ánh mắt muốn ăn thịt người của đối phương, Phó Cô Chu thăm dò gọi: "Phu, phu quân?"
Sắc mặt Văn Nhân Khiên vẫn không dễ coi, nhưng ít nhất không phải là loại ánh mắt khủng bố muốn rút kiếm đâm mười mấy lỗ thủng lên người Phó Cô Chu như trước nữa.
Nhưng ánh mắt như vậy cũng rất không đúng.
Phó Cô Chu lại một lần nữa thăm dò hỏi: "Không đúng sao?"
Đối diện với đôi mắt quá mức trong veo, dường như thực sự đang thắc mắc vì điều này, Văn Nhân Khiên im lặng.
Y phải thừa nhận Phó Cô Chu căn bản không phải chỉ là hơi khác biệt mà là rất khác biệt, kết hợp với lời nói mất trí nhớ của đối phương, lại có vài phần giống sự thật.
Trong lúc Văn Nhân Khiên im lặng kia, Phó Cô Chu đã sâu sắc tự kiểm điểm lại một phen.
Hắn sai rồi, hình như giữa đạo lữ bình thường khả năng là gọi tên hoặc biệt danh của nhau cao hơn. Hắn gọi đối phương như vậy, còn rõ ràng là gọi sai, chẳng phải đã bại lộ ngay ký ức của mình không phải có vấn đề nhỏ mà là có vấn đề rất lớn rồi sao?
Sơ ý rồi.
Thấy những sát khí kia càng lúc càng tụ tập nồng đậm, Phó Cô Chu chuyển chủ đề, vô cùng đứng đắn nói: "Độ nồng đậm của sát khí đã đến mức cần thiết phải thanh lý tất cả sinh mệnh trong trận rồi, chúng ta nên nhanh chóng hành động thôi."
Vừa rồi Phó Cô Chu đã nói với Văn Nhân Khiên hai cách, một là dùng kiếm vấn tâm, mượn kiếm tâm chém hỗn độn để kết nối sức mạnh hư không bằng sự không ổn định của đại trận, mở ra đại trận. Hai là một cách càng nguy hiểm hơn, tương tự như nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Cái Cửu Chuyển Âm Sát Trận này đã là sát trận thượng cổ thì cánh cửa tử nguy hiểm nhất này có phải cũng có một tia sinh cơ hay không? Kết hợp với đặc điểm của Cửu Chuyển Âm Sát Trận thì khả năng có được là cao đến hai phần.
Hai cách, Phó Cô Chu đều chưa từng thử qua. Cách chưa thử qua như vậy thì rất có thể là đã dùng một cái thì không thể sử dụng cái tiếp theo. Vì vậy cần xem rốt cuộc bọn họ lựa chọn cái trước hay cái sau.
"Nói về những cái tệ giữa hai cái xem."
Thấy mình đã thành công bỏ qua chủ đề kia, Phó Cô Chu âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Sát cơ giữa cả hai đều rất lớn. Cái trước nhìn qua chỉ là dùng kiếm vấn tâm, nhưng ở cái nơi âm sát tụ tập này mà sử dụng kiếm tâm thì chẳng khác gì nhảy múa trên đầu mũi dao cả, tính nguy hiểm cực lớn. Hơi không cẩn thận là kiếm tâm sẽ hoàn toàn hủy hoại, mà một kiếm tu nếu đến cả kiếm tâm cũng không có thì cũng sẽ hoàn toàn vô duyên với đại đạo."