Thế Tử Điện Hạ, Ngài Hối Hận Chưa

Chương 10

Trấn Nam Vương phủ, Lâm phủ, không biết có bao nhiêu gian tế vắt hết óc để vào cửa, hoàng thất ở Mặt Bắc, Tề Vương ở Đông Bắc, Oa Nhân ở phương Nam, tất cả đều như hổ rình mồi.

Quản gia đương nhiên hiểu ý của Tạ Huyền Du, vội vàng giải thích: “Điện hạ yên tâm, hai tỷ muội bọn họ tuyệt đối không phải gian tế.”

“Khi tỷ muội bọn họ đến, lão phu nhân đã bệnh hơn nửa tháng, ngay cả trà cũng không uống nổi, phu nhân lo lắng đến suýt ngã bệnh theo, là nhờ hai người họ dâng lên một bát canh bột củ sen, lão phu nhân mới có chút tinh thần.”

“Món canh bột củ sen này vốn là món ăn do mẫu thân hai người họ sáng chế, chỉ có hai người họ mới biết nấu. Lão phu nhân còn cười nói, hương vị chẳng khác gì năm xưa.”

Tạ Huyền Du vẫn lạnh nhạt, không nói một lời, quản gia thoáng chốc cảm thấy áp lực trên vai nặng thêm vài phần.

Nếu Tạ Huyền Du vừa trở về đã lập tức đuổi tỷ muội Ngu gia ra khỏi phủ, ông biết ăn nói với phu nhân thế nào đây?

“Hơn nữa, phu nhân cũng đã đích thân xác nhận.” Quản gia hết cách, đành phải lôi phu nhân ra: “Phu nhân rất quen thuộc với mẫu thân của hai người họ. Người nói, diện mạo của tiểu muội ấy giống hệt mẫu thân nàng năm xưa, tuyệt đối không thể giả mạo.”

“Không những thế, phu nhân còn sai người về quê hai người họ tra xét, quả thực đúng như lời họ nói, không có gì sai lệch.”

Tạ Huyền Du yên lặng lắng nghe. Ban đầu còn nghĩ mẫu thân chỉ vì lòng nhân từ mà thu nhận hai nữ tử cô độc, nhưng nghe đến đây, hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Xưa nay mẫu thân ngoài việc hầu hạ tổ mẫu thì chỉ một lòng hướng Phật, từ khi nào lại để tâm đến chuyện bên ngoài như vậy?

Lúc này, thế cục bốn phương đầy rẫy sóng ngầm, hắn không có tâm tư bận lòng vì những chuyện vụn vặt trong phủ.

“Bỏ ra vài lạng bạc, đuổi bọn họ đi.” Tạ Huyền Du lạnh lùng mở miệng, giọng điệu hoàn toàn không có cảm xúc gì, ánh mắt nhìn quản gia tăng thêm vài ý cảnh cáo.

“Sau này, không được phép để người ngoài vào phủ.”

Quản gia khựng lại, lặng lẽ cúi đầu: “Vâng.”

Cơn mưa lớn dường như không có dấu hiệu ngừng lại, quản gia thức thời lui xuống làm theo mệnh lệnh.

Ở phía sau khung cửa sổ hoa lê trong hành lang, Ngu Phù ngồi thụp xuống, hai tay ôm chặt miệng mũi, những giọt nước mắt to tròn không ngừng lăn xuống.

Nàng đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng gặp mặt Thế tử điện hạ, nhưng chưa từng nghĩ, ngay tại hành lang chật hẹp u tối này, cách hắn một bức tường, lại nghe được những lời tàn nhẫn như vậy.

Mà nàng, bị vây trong góc tối không một kẽ hở, thậm chí chẳng có cơ hội tự mình tranh lấy một con đường sống.

Đời người như cỏ rác, chỉ một câu nói của Tạ Huyền Du đã có thể đẩy nàng vào tuyệt cảnh.

Bỗng nhiên, vai nàng trĩu xuống, sau gáy truyền đến một cơn lạnh buốt và đau nhói.

Sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng, trong trẻo, giọng điệu chất vấn: “Ngươi là ai? Dám trốn ở đây nghe lén?!”

Kiếm khí lạnh như băng, người đến hiển nhiên đã xem nàng là kẻ khả nghi, ra tay không hề nhẹ.

Ngu Phù chưa từng gặp tình huống như thế này, theo bản năng muốn quay đầu giải thích, nhưng vừa nhúc nhích, cổ lập tức rỉ máu.