Cô Ấy Là Pháo Hôi

Chương 11: Pháo hôi gả nhầm hào môn (10)

Sau đó, cô quả thực đã thiết kế xong.

Chỉ là, vào ngày cô dâng chiếc nhẫn mà mình đã dốc toàn bộ tâm huyết để chế tác lên, Kỷ Tú Bạch vừa dịu dàng nhận lấy, vừa đưa cho cô ly rượu khiến cô bất tỉnh.

Đến khi tỉnh lại, cô đã bị anh ta vứt bỏ cho người khác.

Còn chiếc nhẫn ấy, cũng bị Kỷ Tú Bạch tiện tay ném xuống biển, không để lại chút dấu vết nào.

Giống như chính nguyên chủ, dù có chết đi, cũng không thể tạo ra chút gợn sóng nào trên thế giới này.

Thời Yểu nheo mắt lại. Hình dáng chiếc nhẫn cưới đó, cô vẫn nhớ rõ. Mỗi một nét vẽ đều là tình yêu chân thành nhất của một cô gái.

Chợt nghĩ đến điều gì đó, cô nhẹ nhàng nâng mi mắt, gọi quản gia đến, chọn vài bộ trang phục và trang sức phù hợp với diện mạo cũng như sở thích của nguyên chủ, bảo quản gia nhanh chóng mang tới.

"Đúng rồi." Thấy quản gia định rời đi, Thời Yểu nghiêm túc dặn dò: "Không được có bất kỳ sản phẩm nào làm từ lông cáo."

Quản gia sững lại, tuy không hiểu lý do nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Tốc độ làm việc của ông cũng rất nhanh, chỉ trong một buổi sáng đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Thời Yểu nhìn những món trang sức trông vô cùng xa hoa, thử đeo từng món một, dường như có chút yêu thích không nỡ rời tay.

Mãi đến khi ngắm nghía đủ, cô mới nhớ ra chuyện chính.

Sắp xếp lại hành lý mình mang theo, vài món đồ trang sức nhỏ xen lẫn trong không gian lạnh lẽo, giống như một nét màu lặng lẽ len vào ngôi nhà trắng toát này.

Hệ thống chần chừ: [Ký chủ, những việc cô đang làm, nguyên chủ cũng từng làm rồi.]

Thời Yểu gật đầu: "Ta biết mà."

Những năm tháng sống nhờ nhà người khác đã nuôi dưỡng tính cách nhạy cảm của nguyên chủ. Chính vì thế, cô ấy luôn khao khát có một mái ấm—một ngôi nhà thuộc về mình và người đàn ông mà cô ấy yêu.

Vậy nên, ở nơi này, cô ấy đều dốc lòng vun vén từng chút một.

Hệ thống: [Sự thật đã chứng minh, làm vậy với Kỷ Tú Bạch chẳng có tác dụng gì. Cô còn muốn lặp lại sai lầm sao?]

Thời Yểu khẽ nhếch môi: "Mi nghĩ là vô ích sao?"

Hệ thống không chút nghi ngờ: [Đúng vậy.]

Thời Yểu đứng dậy lên lầu, trở về phòng ngủ của mình. Cô cởi bỏ bộ trang phục tươi tắn cố ý mô phỏng theo Thời Tư Tư, rồi từ trong đống quần áo mới do quản gia mang đến, chọn ra một chiếc váy body dài màu be nhạt. Sau đó, cô thong thả trang điểm nhẹ nhàng, thanh thoát.

Hệ thống không hiểu: [Ký chủ?]

Thời Yểu mở nắp thỏi son màu hồng nude, vừa tỉ mỉ tô vẽ, vừa thầm nghĩ trong lòng:

Nguyên chủ bắt chước tính cách, phong cách ăn mặc của Thời Tư Tư, làm những việc này chỉ khiến Kỷ Tú Bạch cảm thấy cô ấy là một kẻ bắt chước vụng về. Anh ta thậm chí có thể không nhịn được mà tưởng tượng, so sánh, nếu như người làm những điều này là Thời Tư Tư thật sự, thì chắc hẳn sẽ hoàn hảo hơn rất nhiều.

Còn điều cô sắp làm, là khiến tên cặn bã đó phân biệt rõ ràng giữa Thời Yểu và Thời Tư Tư, để anh ta phải nhận ra một con người hoàn toàn khác—một “cô” chân thực nhất.

Nếu anh ta còn quyến luyến chỉ vì hai viên kẹo nhỏ, vậy thì cô sẽ cho anh ta biết, trên thế gian này, thứ khiến người ta mê đắm còn nhiều hơn thế gấp nhiều lần.



Kỷ Tú Bạch vừa trở lại biệt thự, liền nghe quản gia báo rằng Thời Yểu đã lấy không ít trang sức và quần áo đắt tiền. Trong lòng anh ta lập tức dâng lên thêm mấy phần chán ghét.

Một kẻ phù phiếm, ham hư vinh như cô, cho dù có ở nhà họ Thời bao nhiêu năm, thì bản chất thực dụng và tầm thường trong xương tủy cũng chẳng thay đổi. Vừa mới có chút lợi ích, đã không chờ nổi mà để lộ bộ mặt tham lam.

Kỷ Tú Bạch cười lạnh một tiếng, nhưng ngay khi bước đến trước tòa nhà chính, bước chân anh ta hơi khựng lại.

Ánh sáng trắng lạnh từ đèn trần vốn chiếu sáng qua khung cửa kính sát đất đã biến mất, thay vào đó là sắc cam ấm áp, phủ lên cả tòa nhà lạnh lẽo một lớp ánh sáng dịu dàng.

Không gian vốn tĩnh lặng, giờ đây lại thấp thoáng tiếng bước chân bận rộn cùng âm thanh bát đĩa va chạm lách cách, len lỏi qua không khí lạnh lẽo truyền đến tai anh ta.