Cách đó không xa, bên ngoài một căn biệt thự trắng nằm khuất hơn.
Một thiếu niên với dáng vẻ bất cần, khoác áo khoác gió màu đen, ngồi vắt vẻo trên bậc thềm cột La Mã.
Trên gương mặt tuấn tú của cậu ta có vài vết bầm tím, khóe môi bị rách, vẫn còn rỉ máu.
Nhưng cậu ta chẳng bận tâm, chỉ nâng mu bàn tay tùy tiện lau đi vết máu, đôi mắt lơ đễnh nhìn quanh.
Quản gia già nhìn đứa trẻ trước mặt, ánh mắt chứa đầy thương cảm, đưa một chiếc thẻ ngân hàng đến trước mặt cậu ta: "Nhị thiếu gia, đây là tiền tiêu vặt tháng này của cậu."
Cuối cùng, Kỷ Nghiêu cũng thu lại ánh mắt, liếc nhìn quản gia rồi chuyển ánh nhìn sang chiếc thẻ. Cậu ta dùng hai ngón tay kẹp lấy nó: "Cảm ơn."
Nói xong, cậu ta vươn vai, định xoay người rời đi.
"Nhị thiếu gia." Quản gia cuối cùng cũng không nhịn được, đuổi theo nói: "Vết thương trên người cậu, vẫn nên gọi bác sĩ gia đình đến xử lý một chút rồi hẵng đi. Không thể cứ để mặc như vậy mãi được."
Kỷ Nghiêu cười nhạo, nhướng mày: "Nếu tôi nhớ không nhầm, thì bác sĩ gia đình cũng là người của Kỷ Tú Bạch đúng không?"
Quản gia sững người.
Kỷ Nghiêu chỉ vào mặt mình, giọng điệu trào phúng: "Ông nghĩ anh ta sẽ quan tâm đến một đứa con hoang sao?"
Sắc mặt quản gia hơi cứng lại: "Vậy ít nhất cũng nên đến bệnh viện, hoặc cậu có thể dọn về nhà… dù sao thì đây cũng là nhà của cậu."
"Đây không phải nhà tôi."
Giọng nói Kỷ Nghiêu lạnh lùng cắt ngang.
Quản gia đứng sững.
Cậu ta cười khẩy, vừa định bước ra cổng bên thì một chiếc Maybach màu đen bỗng dừng ngay trước căn biệt thự chính.
Ngay sau đó, Kỷ Tú Bạch bước xuống xe.
Kỷ Nghiêu nhếch môi cười lạnh.
Lần cuối cùng cậu ta nhìn thấy người anh trai trên danh nghĩa của mình… hay là trên tivi nhỉ?
Trên kênh tài chính lớn nhất, anh ta luôn ngồi ở vị trí trung tâm, cao cao tại thượng, giống như con cưng của trời.
Dường như không gì có thể đánh bại anh ta.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Kỷ Tú Bạch.
Khoảng cách quá xa khiến cậu ta không nhìn rõ gương mặt đối phương, nhưng có thể nhận ra rõ ràng—Kỷ Tú Bạch đối với cô đặc biệt dịu dàng và cưng chiều.
Kẻ lạnh lùng vô tình như Kỷ Tú Bạch, vậy mà cũng có ngày quan tâm một người phụ nữ đến mức này? Còn cười dịu dàng như thế?
Kỷ Nghiêu lặng lẽ quan sát, cho đến khi Kỷ Tú Bạch rời đi, ánh mắt cậu ta mới dừng lại trên người phụ nữ vẫn đang lưu luyến nhìn theo bóng lưng anh ta.
Rất lâu sau, khóe môi cậu ta khẽ nhếch lên, nở nụ cười mang đầy ý vị xấu xa.
Nếu Kỷ Tú Bạch hiếm khi quan tâm đến một người như vậy…
Cướp lấy, chắc chắn sẽ rất thú vị.
…
Sauk hi xác nhận Kỷ Tú Bạch đã rời đi, cuối cùng Thời Yểu cũng có thể quan sát không gian mà mình đang ở.
Phong cách tối giản với tông màu đen, trắng, xám, ánh đèn mang sắc lạnh, tuy xa hoa nhưng lại không có chút hơi ấm nào.
Toàn bộ khu biệt thự này chỉ có một quản gia già đã nghỉ hưu và con trai ông, một người đàn ông ngoài bốn mươi, cũng chính là quản gia mới hiện tại.
Nhân viên dọn dẹp, thợ làm vườn cùng những người khác mỗi ngày đều đến làm việc, xong xuôi liền rời đi. Ba bữa ăn cũng có chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp năm sao phụ trách chuẩn bị.
Chỉ vì Kỷ Tú Bạch không thích ồn ào, nên tất cả mọi người ở đây, dù bận rộn nhưng vẫn giữ thái độ lặng lẽ, mắt không liếc ngang dọc, chưa bao giờ nhiều lời.
Tựa như một “lâu đài chết chóc”.
Không có gì lạ khi nơi này nuôi dưỡng ra một kẻ lạnh lùng như Kỷ Tú Bạch.
Thời Yểu hừ lạnh trong lòng, bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Chủ nhân thân xác này vốn là một nhà thiết kế trang sức, công việc thường ngày chỉ đơn giản là vẽ bản thiết kế theo yêu cầu của khách hàng.
Vài ngày trước, Thời Yểu vừa xin một kỳ nghỉ dài, chỉ vì muốn đích thân thiết kế một cặp nhẫn cưới cho cuộc hôn nhân này, cho người mà cô yêu.