Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện? Tôi Hóa Thân Thành Tiểu Nữ Bệnh Kiều

Chương 31: Nguy cơ, bị nghi ngờ!

Dưới bóng cây, Trì Tiểu Chanh khẽ đảo mắt, nàng tự hỏi có nên tiến lên để nghe lén xem hai người kia đang nói gì hay không?

Hoặc là chen vào một câu để tăng thêm sự hiện diện của bản thân.

Trì Tiểu Chanh đứng yên tại chỗ, trong đầu nàng hiện lên những ký ức về mối quan hệ giữa nguyên chủ và Tư Thần.

Tư Thần hay đeo kính, cao tới 1m9.

Ban đầu Diệp Lương chỉ có địa vị bình thường trong gia tộc, nhưng lúc còn trẻ hắn ta đã lợi dụng nguồn lực của gia tộc để gây dựng đế chế kinh doanh của riêng mình. Nhờ sức ảnh hưởng cá nhân, hắn ta một lần nữa đứng vững trong gia tộc.

Ngược lại, Đông Phương Dương là con trai duy nhất của gia tộc nên được nuông chiều hết mực. Cậu ta muốn làm gì thì làm, tài sản có tiêu xài thế nào cũng không ai quản nên cậu ta sống rất phóng khoáng.

Tư Thần lại khác hẳn so với Diệp Lương và Đông Phương Dương.

Anh ta là con thứ của nhà họ Tư. Trong cốt truyện, anh ta bị gạt khỏi cuộc tranh đấu gia tộc và lưu lạc từ kinh thành đến thành phố Cửu Châu.

Nhờ quen biết nữ chính Tô Đào, anh ta dần nắm giữ tài nguyên, sau đó quay về gia tộc để thể hiện bản lĩnh và vả mặt. Ở giai đoạn hiện tại, mối quan hệ giữa anh ta và Tô Đào thực chất chỉ là tình bạn thuần khiết giữa hai người khác giới.

Nhưng về sau tiếp xúc nhiều hơn với Tô Đào, Tư Thần dần nảy sinh tình cảm với cô. Từ đó anh ta bắt đầu bước vào cuộc cạnh tranh với nhiều nam chính khác.

Nguyên chủ và anh ta gặp nhau rất ít, nàng chỉ từng tỏ tình một lần.

Có lẽ lần đó nguyên chủ cảm thấy gương mặt lạnh lùng mang kính của Tư Thần quá đáng sợ, tỏ tình xong nguyên chủ cũng không dám tiếp cận anh ta thêm lần nào nữa.

"Nhưng nhiêu đó thông tin vẫn chưa đủ."

Ánh mắt Trì Tiểu Chanh lóe lên một chút: "Hệ thống, dùng 200 điểm giá trị cảm xúc để mua nội dung tiểu thuyết gốc từ chương 160 đến chương 200."

Theo trí nhớ của nàng thì nguyên chủ đã chết ở chương 160, và từ đó nhân vật phản diện mới Trần Thiến chính thức xuất hiện.

Bởi vì sự xuất hiện của nàng nên hiệu ứng cánh bướm đã sinh ra, khiến cốt truyện gốc chỉ còn mang tính tham khảo.

Ký ức ào ạt tràn vào trong đầu, Trì Tiểu Chanh khẽ nhíu mày.

Quả nhiên mọi thứ đúng như nàng dự đoán.

Cốt truyện tiếp theo đã hoàn toàn khác với hiện tại.

Trong 40 chương kế tiếp, một nửa nội dung xoay quanh việc Tô Đào bị rầu rĩ bởi chuyện của Trì Tiểu Chanh, sau đó nhờ sự giúp đỡ của các nam chính nên cô dần buông bỏ khúc mắc. Nửa nội dung còn lại tập trung vào sự xuất hiện của một nam chính mới – một vị thần y bí ẩn.

Chủ tuyến là chữa khỏi vết thương trên người.

Diệp Lương còn tốt, Tô Đào có thiện cảm với hắn ta nhiều nhất. Hắn ta cũng thường xuyên tranh chấp với vị nam chính thần y kia.

Dạng người như Đông Phương Dương, dù trong cốt truyện gốc cũng chỉ là làm việc vặt linh tinh trong khoảng thời gian này.

Tư Thần thì đang cưỡi ngựa lên đường.

“Tuy rằng cốt truyện kế tiếp tạm thời không có đề cập, nhưng quan hệ giữa người này với Tô Đào còn chưa tới đâu cả. Có lẽ có thể lợi dụng một chút?”

Trì Tiểu Chanh nheo mắt nhìn hai người đang trò chuyện, nàng do dự không biết có nên tiến lên để tạo chút sự hiện diện cho bản thân hay không.

Tư Thần đang nói chuyện với Tô Đào thì chợt nghiêng đầu sang. Đôi mắt sâu thẳm, sắc bén như rắn hổ mang sẵn sàng tấn công. Chỉ một ánh nhìn chạm vào nhau, Trì Tiểu Chanh đã cảm thấy rùng mình.

Nàng vội vàng cúi đầu, lẩn ngay vào đám đông.

Ý định vừa rồi lập tức bị dập tắt hoàn toàn.

Giác quan thứ sáu mách bảo nàng, người này rất nguy hiểm!

Sau khi Trì Tiểu Chanh vội vàng rời đi, Tô Đào mới nhận ra sự khác thường của Tư Thần. Cô quay đầu lại và dò hỏi: "Sao vậy?"

Tư Thần khẽ nâng tay, dùng ngón giữa đẩy nhẹ gọng kính. Trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng, anh ta cười nhạt: "Không có gì, chúng ta vừa nói đến đâu rồi?"

Tô Đào: "Đang nói tới chuyện, nếu trong hiện thực có tồn tại một người mắc chứng bệnh kiều thì nên điều trị như thế nào?"

....

Rời khỏi cổng trường, Trì Tiểu Chanh vẫn không ngừng lẩm bẩm, hồi tưởng lại ánh mắt vừa rồi: “Rốt cuộc tên đó là sao thế? Đây là lần đầu tiên mình cảm nhận được một khí thế đáng sợ như vậy, cứ như thể tên đó muốn xé nát mình ra vậy.”

Nàng thầm nhắc nhở bản thân, trước khi tự bảo vệ được mình thì không nên chọc tên Tư Thần.

Chẳng bao lâu sau nàng đã đến quán cà phê Ánh Trăng.

Vì trước khi tới đây nàng đã báo với Đông Phương Dương một tiếng, nên lúc này vị đại thiếu gia kia đang đứng trước cửa, nhàm chán nghịch điện thoại.

Trì Tiểu Chanh lấy điện thoại ra nhìn chính mình, chiếc hoodie gấu nhỏ đáng yêu ôm lấy thân hình mảnh mai, mái tóc màu trà hơi rối buông xõa tự nhiên. Hai bên tóc được cột thành hai bím nhỏ xinh bằng dây buộc hình hoa sen trắng.

Khác kiểu buộc hai đuôi ngựa truyền thống, hai bím tóc này khẽ đong đưa theo từng cử động của nàng, vô tình tạo nên vẻ trong trẻo ngọt ngào như em gái nhà hàng xóm.

Nàng cố ý bước đi ngoài tầm nhìn của Đông Phương Dương, rồi chợt nhảy ra ngoài.

“Anh chủ, đang chờ tôi hả?”

Nhóc con đáng yêu của bạn bỗng nhiên xuất hiện!

Đông Phương Dương giật mình sợ hết hồn, trong đầu hiện lên dòng chữ kia.

Cậu ta đưa tay lên môi, ho nhẹ một tiếng rồi thản nhiên nói: "Quán cà phê mới mở điều hòa nên hơi nóng một chút. Tôi chỉ ra ngoài hóng gió trong lúc chờ nó lạnh thôi."

"Vậy à..." Trì Tiểu Chanh khẽ cảm thán, nàng nhìn chằm chằm cậu ta: "Nếu anh chủ nói đang đợi tôi thì tôi sẽ vui lắm đấy!"

Trước ánh nhìn đầy mong đợi đó, tim Đông Phương Dương bỗng dưng khựng lại một nhịp.

Chợt cậu ta khẽ hừ một tiếng, cười nhạo nói: "Đừng tự ảo tưởng nữa, đồ ngốc. Chỉ là tình cờ gặp cô thôi."

Nói dứt lời, Đông Phương Dương dẫn đầu bước vào quán cà phê.

Trì Tiểu Chanh đi phía sau, nàng nở nụ cười đầy tinh nghịch.

Đồ ngạo kiều này, kiểu tấn công thẳng thắn như vậy mà còn chưa chịu khuất phục à?

Vào bên trong quán, Đông Phương Dương nhanh chóng giới thiệu công việc cho nàng: "Nhiệm vụ của cô rất đơn giản, không có việc gì thì cứ ngồi đây, tính tiền cũng được, trò chuyện với khách cũng được. Nếu không biết pha cà phê thì cứ nhờ Chử Tam giúp."

Sau quầy bar, một người đàn ông có vẻ ngoài thật thà mỉm cười với Trì Tiểu Chanh: "Chào tiểu thư, tôi là Chử Tam."

Đông Phương Dương vẫy vẫy tay: "Không cần khách sáo vậy đâu, nhỏ này là nhân viên quèn thôi."

Sau đó cậu ta quay sang nhìn Trì Tiểu Chanh: "Hiện tại quán cà phê chỉ có hai người làm việc thôi, có gì không hiểu thì hỏi Chử Tam. Tôi không quan tâm cô làm gì nhưng đừng có phá sập quán tôi, hiểu chưa?"

Trì Tiểu Chanh yếu ớt gật đầu rồi hỏi: "Anh chủ, tôi có thể vừa làm vừa chơi điện thoại không?"

Khóe miệng Đông Phương Dương giật giật: "Không được làm lỡ việc."

“Đã rõ.”

Nghĩa là có thể chơi.

Nhìn kiểu gì cũng thấy đây chỉ là một cái cớ để giúp nàng trả nợ, e rằng Đông Phương Dương vốn chẳng mong đợi nàng sẽ thật sự giúp quán cà phê làm ăn.

Tìm cho nàng lý do trả nợ, chủ yếu là để bảo vệ nàng.

Dù ban đầu là vì nữ chính Tô Đào nhưng thái độ của Đông Phương Dương đối với nàng đã thay đổi rõ ràng.

Trong lòng khẽ cảm thán, Trì Tiểu Chanh cúi người và chân thành nói: "Cảm ơn thiếu gia Đông Phương, tôi sẽ cố gắng!"

Lời cảm ơn này xuất phát từ tận đáy lòng nàng.

Người này cũng không xấu, chỉ là lập trường khác với nàng mà thôi.

Cứ yên tâm đi Đông Phương Dương, tôi chắc chắn sẽ thay anh chăm sóc Đào Đào thật tốt!

Về sau dù là hôn môi hay ở trên giường, tôi cũng sẽ thầm niệm tên anh trong lòng để cảm ơn những gì anh đã bỏ ra. Xem như cho anh chút cảm giác “có mặt” trong chuyện này vậy.

Đông Phương Dương đến quán cà phê chủ yếu là để giới thiệu sơ qua tình hình cho Trì Tiểu Chanh. Bây giờ nhiệm vụ đã xong, anh cũng định rời đi.

Trước khi rời đi, Đông Phương Dương vẫn không nhịn được nói với Trì Tiểu Chanh về chuyện lần trước: "Tuy tôi không biết rốt cuộc cô và Tô Đào đang giấu giếm chuyện gì, nhưng hy vọng cô có thể lý trí một chút khi làm bất cứ điều gì. Đừng làm tổn thương Tô Đào, đặc biệt là chuyện lần trước, đừng tùy hứng nữa."

Trì Tiểu Chanh nghe xong thì giật mình.

Nàng vội vàng gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Lần trước mà cậu ta nhắc đến chính là chuyện trong tầng hầm ngầm.

Vẫn còn bị nghi ngờ!

Mặc dù thái độ của Đông Phương Dương đối với nàng đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng sự nghi ngờ trong lòng cậu ta vẫn chưa giảm bớt.

"Mình bị bắt nạt, cảm xúc sụp đổ dẫn đến vấn đề tâm lý — lý do này phải được xác nhận mới ổn. Mình cần tạo ra một thứ áp lực để mọi người tưởng nó là đầu nguồn gây ra bệnh kiều của mình."

Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh ánh mắt đầy hoài nghi của Đông Phương Dương và ánh nhìn sắc bén như rắn hổ mang của Tư Thần chợt lóe lên trong tâm trí nàng.

Trì Tiểu Chanh thầm tính toán trong lòng, từng gương mặt của những kẻ đã bắt nạt nguyên chủ dần hiện lên trong đầu nàng.

Trì Tiểu Chanh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho một người có ID ghi chú là Lưu Quế Gia.

"Lưu Quế Gia, bao giờ cô mới trả tiền cho tôi vậy?"

Bây giờ tôi đang là một con loli yếu đuối dễ bị bắt nạt đó!

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt vốn bình tĩnh chợt lộ ra vẻ nguy hiểm.