Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện? Tôi Hóa Thân Thành Tiểu Nữ Bệnh Kiều

Chương 27: Quá đáng yêu

“Um...”

Tô Đào cứng họng, não xoay như lốc xoáy.

Nếu là người bình thường hỏi thì chắc ý họ là thân hình như thế nào, vân vân.

Nhưng đối tượng hỏi là Trì Tiểu Chanh, Tô Đào cảm thấy không thể trả lời ngay.

Bởi vì Trì Tiểu Chanh là bệnh kiều!

Nàng có xu hướng tự tổn thương bản thân, tư tưởng khác với người thường.

Tô Đào nhớ lại những lý giải lúc trước về bệnh kiều, cô chỉ thấy bản thân có 2 lựa chọn đều không ổn.

A. Không thích.

Tiểu Chanh có thể nghĩ rằng cô không thích nàng, sau đó bệnh tình tệ hơn, có nguy cơ vào trạng thái kỳ quái kia, cũng có thể sẽ hắc hóa hoặc sụp đổ!

B. Thích.

Đây đúng là lựa chọn không có vấn đề gì, nhưng lại có vấn đề duy nhất là cô đã định giả bộ thích Tiểu Chanh để nàng không còn bệnh kiều, bây giờ nói thẳng thích có khiến hiểu lầm này càng lớn hơn không?

Suy xét thêm một chút, Tô Đào cảm thấy câu hỏi này chỉ có 1 đáp án.

Cô ngượng ngùng trả lời: “Thích chứ.”

Trì Tiểu Chanh chớp chớp mắt, giọng điệu hồn nhiên: “Thích chỗ nào nhất vậy?”

“Ặc... Tay, tay á.”

Cô chột dạ liếc láo liên, cũng may đang đứng sau eo Trì Tiểu Chanh để chải tóc cho nàng nên không bị phát hiện.

Nhưng trả lời như vậy chắc có thể lảng tránh qua được?

Cô nghĩ như vậy, rồi lại chợt nghe Trì Tiểu Chanh nói: “Nếu Đào Đào thích vậy thì em tặng cho chị nha?”

Tô Đào tạm dừng tay: “Tặng... Tặng chị?”

Trì Tiểu Chanh nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, Đào Đào thích tay trái hay tay phải? Em chặt bỏ tặng cho chị.”

Ánh mắt chột dạ của Tô Đào chuyển sang hoảng hốt, cô vội vàng đi tới trước mặt Trì Tiểu Chanh. Nở nụ cười gượng gạo và cố nói chuyện nhẹ nhàng: “Tặng... Tặng thì không cần thiết đâu, chị thích Tiểu Chanh hoàn chỉnh khỏe mạnh hơn.”

“Là vậy ạ...”

“Ừm, chính là vậy!”

“Hiểu rồi, em sẽ nhiều thịt hơn để bồi dưỡng cơ thể.”

Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt nàng, cực kỳ đáng yêu.

Tô Đào nhìn mà hơi sửng sốt.

Chợt cô mừng như điên.

Hình như cô đã tìm ra cách trị liệu Trì Tiểu Chanh!

Cô nói thích tay nên nàng lầm tưởng phải chặt tay tặng cô thì cô mới vui.

Bây giờ cô nói muốn nàng khỏe mạnh thì nàng thực sự cố gắng bổ sung dinh dưỡng để hồi phục cơ thể.

Thì ra bệnh kiều là vậy!

Hình như cô chỉ cần chăm nàng nhiều hơn là sẽ không xảy ra vấn đề gì?

Tô Đào nhìn Trì Tiểu Chanh híp mắt cười ngây ngô, chiếc răng nanh nhỏ của nàng nửa ẩn nửa hiện. Cô nhất thời nhẹ nhõm cười cười.

Quả nhiên Tiểu Chanh lúc bình thường rất đáng yêu.

Cô lựa chọn làm lơ vấn đề tặng tay, bầu không khí dần trở nên hài hòa, hai người bắt đầu trò chuyện bình thường.

Cơn mưa đêm qua đã tạnh, tia sáng hừng đông ngoi lên ngoài cửa sổ. Ánh nắng xuyên qua ô cửa chiếu rọi lên người Tô Đào.

Cô mặc quần áo bệnh nhân, miệng cười nói, tay nhẹ nhàng đung đưa như đang miêu tả cảnh tượng cô vừa nói cho Trì Tiểu Chanh.

Ánh nắng phủ lên một lớp vàng trên mái tóc đen nhánh và sườn mặt thùy mị của cô khiến trái tim nàng hẫng một nhịp.

“Xinh quá đi.”

Tô Đào đang luyên thuyên về chủ đề trường học thì nghe Trì Tiểu Chanh nói vậy, cô hơi sửng sốt: “Hả?”

Trì Tiểu Chanh cười lộ đồng tiền, nhẹ nhàng bảo: “Em nói là thích chị!”

Tô Đào ngẩn ngơ, cô quay đầu sang một bên.

“Thiệt tình, lại nói mấy câu này.”

Khuôn mặt tinh xảo chợt đỏ ửng, đúng lúc bị ánh nắng đè lên. Trì Tiểu Chanh càng cảm thấy cô đẹp hơn.

Nhưng bầu không khí ấm áp mập mờ này không kéo dài được lâu.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Đông Phương Dương và một vị bác sĩ đi vào.

Bác sĩ xem Trì Tiểu Chanh và nói: “Liên lạc với người nhà của bệnh nhân chưa, ở đây cần người nhà ký tên.”

“Ặc...”

Tô Đào và Đông Phương Dương đều nhìn sang Trì Tiểu Chanh.

Đánh lẽ hôm qua phải ký tên trước, nhưng đó là tình huống khẩn cấp và Đông Phương Dương cũng bảo đảm nên mới trì hoãn tới bây giờ.

Tô Đào nói: “Vốn dĩ chị cũng định liên lạc với người nhà của em nhưng mà không nhớ rõ số điện thoại, điện thoại ban đầu của em thì hư rồi.”

Trì Tiểu Chanh do dự một lát rồi hỏi: “Tự em ký không được à?”

Nàng thấy trong trí nhớ gia đình của nguyên chủ cũng bình thường, cha mẹ nhiều thế hệ đều là nông dân ở thôn thông thường. Nơi đó cách rất xa thành phố Cửu Châu này, không thể tới đây được.

Mà nàng xem như nhân vật phản diện nên còn có một anh trai phản diện khác.

3 năm trước giáo viên trong trường của nàng nói cho anh trai biết được thành tích nàng rất tốt, có khả năng thi đậu *985. Cho nên anh trai vừa mới lên đại học đã chọn bỏ học đi làm xã hội đen.

*985: dự án các trường đại học hàng đầu thế giới.

Anh ấy vừa không có năng lực lại vừa ngây ngô, bị người ta lừa rồi đi cùng một đại ca đường phố.

2 năm không làm được chuyện gì lớn mà còn vào cục cảnh sát vài lần, nhưng anh ấy gửi tiền học phí lẫn tiền sinh hoạt không thiếu lần nào.

Cho tới 1 năm trước anh ấy chặn một nhát dao cho đại ca đường phố, mặc dù mất 1 cánh tay nhưng trở nên thân tín của đại ca. Anh ấy còn mua được một căn hộ ở thành phố Cửu Châu, cũng chính là chỗ ở hiện tại của Trì Tiểu Chanh.

Trong cốt truyện sau khi Trì Tiểu Chanh bị Diệp Lương gϊếŧ, anh trai nàng xuất hiện với vai trò phản diện mới. Anh ấy dẫn theo thế lực của đại ca đánh gϊếŧ Diệp Lương như điên, sống được gần 200 chương rồi vẫn rơi vào kết cục chết thảm.

Nhưng Trì Tiểu Chanh biết cho dù hắc hóa hay không hắc hóa thì anh trai đều đối xử với người nhà rất tốt.

Tuy nàng xuyên qua nhưng cũng tôn trọng phần tình cảm này, nếu không cần thiết thì Trì Tiểu Chanh không muốn nói ra chuyện này, làm vậy sẽ khiến anh trai nguyên chủ lo lắng.

Chủ yếu là nàng sợ anh ấy va chạm với mấy tên nam chính, cái đó khó xử lý.

Về phần phải ký tên, nàng đành dùng ánh mắt “Cháu có chuyện khó nói” nhìn bác sĩ.

Bác sĩ vô cảm nhìn sang Đông Phương Dương.

Cậu ta thản nhiên nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát, cứ để cô ấy tự ký đi, đủ thủ tục là được rồi.”

“Vậy được.”

Bác sĩ gật đầu không nói thêm.

Ông ấy đưa tờ đơn cho Trì Tiểu Chanh tự ký rồi tự giác rời đi.

Trì Tiểu Chanh nhìn nhìn Đông Phương Dương, nàng dùng kỹ năng diễn xuất khiến bản thân bỗng trở nên hơi ngốc ngốc yểu điệu hơn.

Mà có Tô Đào ở đây nên nàng không có diễn quá trớn.

“Cảm ơn thiếu gia Đông Phương.”

Nàng nhu nhược nói một câu, trong mắt Tô Đào thì cô thấy nàng như đang sợ sệt.

Cô không nhịn được mà quay đầu lại bảo vệ nàng: “Đông Phương Dương, cậu đừng có dọa Tiểu Chanh.”

“Hả?” Đông Phương Dương tự chỉ bản thân: “Tôi làm cô ấy sợ á?”

Từ lúc bước vào cửa đến giờ cậu ta chỉ nói đúng 1 câu thôi đấy!

Tô Đào: “Ánh mắt của cậu làm em ấy sợ, cậu cứ như bình thường là được rồi, giả bộ lạnh lùng không hợp đâu.”

Đông Phương Dương: “...”

Cậu ta rất oan ức.

Rõ ràng là cậu ta không muốn quấy rầy bác sĩ nên mới im lặng không nói chuyện mà!

Tô Đào nắm lấy tay Trì Tiểu Chanh, nhẹ nhàng xiết: “Không sao đâu Tiểu Chanh, cậu ta sẽ không dọa em như lúc trước nữa.”

Trì Tiểu Chanh gật đầu, nàng nhìn Đông Phương Dương: “Thật... Thật sự xin lỗi.”

Đông Phương Dương độ lượng vẫy tay: “Thôi thôi, cũng chả sao.”

“Không phải không phải.” Trì Tiểu Chanh vội vàng lắc đầu và giải thích: “Ý của tôi là từ lúc anh bước vào, mặc dù biết anh không định làm gì tôi nhưng tôi vẫn hơi sợ.”

“Tôi muốn xin lỗi vì chuyện này, rõ ràng anh đã giúp tôi rất nhiều mà tôi còn nghĩ vậy.”

Nàng cúi đầu, màu tóc màu trà trùng hợp được tia nắng phủ lên một lớp ánh vàng, bộ dạng yếu đuối khiến người ta phải tăng thiện cảm.

Đông Phương Dương sờ sờ gò má, cậu ta cảm thấy không tốt lắm.

Không ngờ lý do nàng xin lỗi là thế.

Với lại cúi đầu là do đỏ mặt à?

Cảm giác thật là... Quá đáng yêu.