Không lâu sau Tô Đào dẫn bác sĩ đến, có cả Đông Phương Dương đi theo.
Nửa đêm rồi còn chưa ngủ là do cậu lo lắng cho Tô Đào chứ không phải Trì Tiểu Chanh.
Bây giờ Trì Tiểu Chanh đã tỉnh lại, cuối cùng cậu cũng có thể khuyên Tô Đào đi nghỉ ngơi.
Bác sĩ đi tới trước quan sát sắc mặt của Trì Tiểu Chanh, sau đó kiểm tra máy móc trên người nàng rồi mới hỏi thăm: “Cảm giác cơ thể như nào?”
“Vẫn ổn.” Trì Tiểu Chanh trả lời thành thật: “Toàn thân không có sức lực, giơ tay lên hơi khó. Với lại khá lạnh nhưng hơi thở nóng, không ho khan, không có đờm.”
Bác sĩ gật đầu: “Cơ thể của cháu đã yếu sẵn còn thiếu máu nữa, bây giờ vấn đề chủ yếu là sốt cao. Ngoại trừ cái đó ra thì không có vấn đề nghiêm trọng nào khác. Cần phải nghỉ ngơi nhiều và bổ sung dinh dưỡng thêm, tạm thời nằm viện vài ngày xem tình trạng ra sao.”
“Không thể ngưng uống thuốc.” Bác sĩ nói xong thì im lặng một lát, liếc nhìn Tô Đào và Đông Phương Dương. Ông ấy hơi do dự bảo: “Vết thương trên tay cháu... Là nguyên nhân thiếu máu, sau này đừng làm vậy nữa.”
Bác sĩ ngẩng đầu xem chai nước biển đang được truyền vào người Trì Tiểu Chanh, sau đó vội vàng ra ngoài điều chế thuốc dựa theo tình trạng vừa tỉnh lại của nàng.
Ông ấy rời đi, Tô Đào nhẹ nhàng ngồi vào ghế đẩu cạnh giường.
Đông Phương Dương thì dựa vào cạnh bàn, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Nói một chút đi, rốt cuộc cô bị sao?”
Trì Tiểu Chanh nhìn Đông Phương Dương, nàng hất đầu sang một bên: “Không muốn nói.”
“Cô—”
Đông Phương Dương nhếch môi cười, hít sâu một hơi: “Cái con nhỏ này, cô quậy ra chuyện lớn như vậy còn không định nói à. Tô Đào bị sốt vì cô, Diệp Lương chắc muốn gϊếŧ cô rồi.”
“Thực sự xin lỗi.”
Trì Tiểu Chanh rủ đầu xuống, nàng nhìn về phía Tô Đào, giọng cũng nhẹ hơn.
Câu xin lỗi là nói với Tô Đào.
Đôi mắt đỏ không còn vẻ kỳ dị như hôm qua, nó tràn ngập hơi nước khiến người ta mềm lòng.
Tô Đào dịu dàng nắm tay Trì Tiểu Chanh, cô quay đầu nói với Đông Phương Dương: “Cậu đừng hỏi nữa, cứ để Tiểu Chanh nghỉ ngơi trước.”
Đông Phương Dương bất đắc dĩ thở dài: “Thôi vậy, Tô Đào cũng nghỉ ngơi đi. Cơ thể của cô có khá hơn Tiểu Chanh bao nhiêu đâu.”
“Ừm tôi ở với Tiểu Chanh thêm lát nữa, đợi em ấy ngủ rồi tôi sẽ ngủ.”
Phòng bệnh của cô ở sát vách, cô biết bây giờ nên ưu tiên trấn an cảm xúc của Trì Tiểu Chanh.
Đương nhiên Trì Tiểu Chanh cũng rất muốn ngủ, nàng vừa mệt vừa buồn ngủ. Nhưng Tô Đào đang ở cạnh, nàng muốn nhìn cô thêm chút nữa, nhìn người đang bị sốt cao cũng muốn chăm sóc cho nàng.
Trong lòng có vài lời muốn nói với cô, nhưng Đông Phương Dương đang ở đây, Trì Tiểu Chanh cũng đành thôi.
Bác sĩ đến đổi nước biển lần nữa, cuối cùng nàng không thể chịu nổi, bị Tô Đào dỗ đi ngủ.
Xác nhận Trì Tiểu Chanh đã ngủ xong Tô Đào mới đứng lên, nhẹ nhàng nhét tay nàng vào trong chăn, rồi dịu dàng vuốt mái tóc rối đang rủ xuống mặt nàng.
Sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng với Đông Phương Dương.
Cô ôm đầu, cố nén sự khó chịu trong cơ thể: “Đông Phương Dương, cảm ơn cậu. Nếu tối nay không có cậu thì tôi thực sự không biết nên làm thế nào.”
Cậu đã giúp rất nhiều khi cả bọn cùng nhau đến đây.
Được Tô Đào cảm ơn khích lệ, Đông Phương Dương cười. Cậu ta cảm thấy ngọt ngào trong lòng: “Nếu chuyện có liên quan đến cô thì tôi không thể ngồi yên nhìn được. Cô cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi điều người chăm sóc 2 cô.”
“Ừm, hôm khác tôi sẽ mời cậu ăn cơm.”
“Được thôi.”
Tô Đào bị bệnh, Đông Phương Dương còn tận tâm làm bạn và quan tâm cô như thế, cô sẽ tăng rất nhiều thiện cảm với Đông Phương Dương.
Nhưng bây giờ toàn bộ đầu óc cô đều đặt trên người Trì Tiểu Chanh.
Cô càng cảm kích Đông Phương Dương hơn là tình cảm nam nữ, giờ não cô quá rối để nghĩ tới việc đó.
...
8 giờ sáng hôm sau, Trì Tiểu Chanh ngủ thẳng giấc cho tới khi một vị y tá nhỏ gọi dậy, nàng được cô ấy giúp đỡ rửa mặt, thay thuốc và ăn sáng.
Xong xuôi hết đã 9 giờ, sắc mặt nàng cũng tốt hơn nhiều sau khi ăn sáng.
Tinh thần cũng ổn định hơn tối qua.
Nàng dựa vào giường, nhàm chán bấm điện thoại: “Mấy ngày nay cứ nằm viện sẽ an toàn, Diệp Lương sẽ không gây sự với mình. Nhưng phải chuẩn bị sẵn cho việc xuất viện.”
“Với lại mấy ngày này là cơ hội tốt để tăng độ yêu thích của Tô Đào lên, phải nghĩ cách mới được.”
Hệ thống trong đầu nàng đột nhiên lên tiếng.
[Ký chủ, tôi có một kế có thể khôi phục tình thế.]
[Bây giờ nữ chính hoàn toàn không thể bỏ rơi cô, dựa theo hành động của ký chủ vào ngày hôm qua, cô có thể tiếp tục bệnh kiều trong những ngày này, khắc ấn tượng càng sâu cho Tô Đào.]
[Thậm chí không cần tăng thiện cảm, ký chủ chỉ cần biểu hiện kiểu chị không nghe lời thì em sẽ đi chết. Cô có thể nắm chặt được cô ấy bởi thiết lập nữ chính tốt bụng, trong quá trình đó cứ tiếp tục PUA nữ chính thêm.]
[Há há há...]
Nghe hệ thống nói, Trì Tiểu Chanh trợn mắt: “Mày ăn mấy tên trưởng lão Hồn Điện hay gì mà mạnh miệng vậy.”
Nàng bất đắc dĩ nói ra ý nghĩ của bản thân “Bây giờ dùng hành động bệnh kiều để giữ chân Tô Đào chỉ là phương pháp nhất thời. Coi như là bạn bè nên cô ấy chắc chắn không ngồi yên xem mà sẽ nghĩ cách tìm hiểu tao và uốn nắn tao. Ngày nào cũng đòi sống đòi chết trước mặt cô ấy, thời gian dài sẽ như nào?”
“Cho nên cần phải tăng thiện cảm.”
“Bước đầu tiên là phải để Tô Đào quan tâm tao, đặt tao ở vị trí cao hơn cả mấy tên nam chính. Cái này có hiệu quả ổn, do tối qua tao cố ý gây hiểu lầm vụ nhảy lầu nên đã sinh ra.”
“Tới một khoảng thời gian nào đó cô ấy sẽ tỉnh táo lại, bây giờ tao phải rèn sắt nhân lúc còn nóng.”
“Phải để cô ấy ý thức được tao rất đáng yêu, là người duy nhất của cô ấy. Phải khiến cô ấy thích tao thì tao mới được hào quang nữ chính bảo vệ.”
[Nhưng chúng ta là phản diện mà, không định làm chuyện giống phản diện sao?]
“Thấp kém!” Trì Tiểu Chanh hừ một tiếng: “Tao không có nói tao là nhân vật phản diện, mặc dù kế hoạch hơi cực đoan nhưng điểm xuất phát không có vấn đề. Mày thử nhìn cốt truyện về sau của Tô Đào đi.”
“Bị nữ phụ từ trên trời rơi xuống tàn phá, bị nam chính phản bội, người nhà và bạn bè đều chết. Cuối cùng bản thân cũng tự tử chết.”
“Tao không phải vì ham muốn cá nhân mà là vì cô ấy nên mới đi lên con đường cực đoan!”
Trì Tiểu Chanh nói rất oai phong lẫm liệt.
Cái gì mà loli bệnh kiều gian ác?
Xin người, tôi đây có tam quan tốt đến mức không thể tốt hơn nhé!
Điện thoại Trì Tiểu Chanh bỗng nhiên run lên một cái trong lúc nàng đang nói chuyện với hệ thống.
Là tin nhắn Trần Thiến gửi cho tài khoản phụ của nàng.
“Rốt cuộc là cô làm gì Tô Đào vậy? Mới sáng sớm nhỏ đã nhắn hỏi tôi mấy câu kỳ quặc.”
Trì Tiểu Chanh nhướng mày, nàng lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Thu phục Trần Thiến để cạnh Tô Đào, mới hai ngày thôi đã có tác dụng rồi.
Vừa lúc có thể triển khai kế hoạch tiếp theo của nàng!