“Aaaa...”
Quá đau đầu, quá mệt mỏi, cơ thể như rã thành từng mảnh.
Ánh đèn từ trần nhà chiếu xuống giường bệnh trắng tinh. Cơ thể nhỏ xinh của Trì Tiểu Chanh được bao bọc trong chiếc chăn, mùi thuốc sát trùng trong không khí và cảm giác yếu ớt làm nàng dần tỉnh lại.
“Tao hôn mê bao lâu rồi?”
Trì Tiểu Chanh không mở miệng mà hỏi hệ thống trong đầu. Nàng híp mắt, cố gắng thích ứng với ánh sáng trong bệnh viện.
Nàng ngất nhưng hệ thống thì không.
[Ký chủ hôn mê 3 tiếng, bây giờ là 1 giờ sáng. Cô đang ở bệnh viện nhân dân số 3 của thành phố Cửu Châu, là Tô Đào và Đông Phương Dương đưa cô đến đây.]
“Có thêm một người lạ so với kế hoạch ban đầu rồi, Đông Phương Dương là thiết lập công tử bột lý trí, có cậu ta ở cạnh Tô Đào thì hơi khó xử lý. Đáng lẽ lúc này phải là thế giới của riêng hai người mới đúng.”
Hệ thống nghe Trì Tiểu Chanh phàn nàn, nó hơi im lặng.
[Ký chủ, giờ này cô còn suy nghĩ đến chuyện đó nữa à. Tôi đã bảo cô mua thuốc thêm mà cô không nghe, nếu nghe thì cô đâu yếu đến mức ngất xỉu!]
Trì Tiểu Chanh mở mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Nàng hơi mỉm cười: “Diễn thì phải diễn cho tới chứ, những vết thương đó là tao cố ý để Tô Đào xem. Nếu tao còn khỏe mạnh như trâu thì sẽ bị người khác nghi ngờ, giấu được Tô Đào cũng không thể lừa bác sĩ.”
[Nhưng cô cũng không cần ra tay nặng như thế, vết rạch sâu vậy có đau lắm không?]
“Thực sự rất đau.” Trì Tiểu Chanh trả lời: “Nếu không có kỹ năng giảm đau đớn thì chắc tao không chịu đựng nổi. Gia công chất lỏng cũng rất xịn, nó là cơ sở toàn bộ kế hoạch của tao.”
Dù sao thì mùi vị của nước chanh cũng không hay ho gì mấy.
Khó mà tin có người nghiện thứ đó, nhưng nếu nàng có thể tự chủ thay đổi mùi vị của nó thì khác.
Nếu sau này Tô Đào uống thứ khác mà nghĩ “Quả nhiên là nước chanh của Tiểu Chanh vẫn ngon hơn.” Thì quá tốt.
“Nhóc Thống, bây giờ tao có bao nhiêu điểm giá trị cảm xúc?”
[2135 điểm, trong đó 1400 điểm là do Tô Đào cung cấp, còn lại là Diệp Lương và Đông Phương Dương cung cấp, Diệp Lương cung cấp gần 500 điểm.]
“Chắc Diệp Lương hận tao muốn chết rồi?”
Lúc trước Trì Tiểu Chanh đã xem qua đoạn cốt truyện này.
Trong cốt truyện gốc Tô Đào bị rạch nát mặt vẫn tham gia bữa tiệc trên du thuyền, không chỉ ra sân vả mặt mà còn nhận được sự tán thành của cha mẹ Diệp Lương. Và làm quen vị nam chính thần y tu luyện 20 năm trong núi sâu.
Dù sao đây là tiểu thuyết cực kỳ Mary Sue, nam chính càng nhiều thì tranh chấp yêu đương hận thù càng lớn, độc giả càng thích xem.
Không có gì bất ngờ, sau này nam chính thần y cũng sẽ vì chuyện nào đó mà thích Tô Đào. Đồng thời còn thi triển năng lực máu chó “Mười ba châm Thái Ất” thường thấy trong tiểu thuyết đô thị, hắn ta dần chữa khỏi cho nữ chính.
Không nói tới cốt truyện đằng sau, bữa tiệc này rất quan trọng với Diệp Lương, liên quan đến mặt mũi và thân phận của hắn ta tại kinh thành.
Nhưng bây giờ đã bị nàng phá hư hết.
“Cộng thêm bữa tiệc lần trước, chắc thực sự kết thù rồi!”
[Ký chủ quá xúc động, các nam chính đều có hào quang bao phủ, phản diện như chúng ta không thể cứng đối cứng.]
“Công nhận tao hơi xúc động.” Trì Tiểu Chanh gật đầu.
Nhưng nghĩ tới lúc trên sân thượng Tô Đào sụp đổ cầu xin nàng đừng làm vậy và cúi đầu chạm môi lên tay nàng, Trì Tiểu Chanh lại hưng phấn lên.
“Mặc dù hành xử xúc động nhưng rất đáng!”
Vả lại hơn 2000 điểm giá trị cảm xúc có thể rút thăm 20 lần!
Nàng đã đích thân trải nghiệm sức mạnh của kỹ năng trong hệ thống, thứ đó có càng nhiều thì càng tốt cho bản thân.
Tạm thời không vội rút thăm, Trì Tiểu Chanh để ý đến cô gái bên cạnh giường.
Tô Đào ngồi trên ghế khoanh hai tay, một nửa khuôn mặt ẩn dưới cánh tay, cô dựa nửa người vào giường ngủ thϊếp đi.
Cái đó không quan trọng, quan trọng là sắc mặt hơi đỏ và miếng dán hạ sốt trên trán cô.
Tô Đào sốt.
[Sau khi đưa cô đến bệnh viện thì cô ấy tắm rửa thay quần áo xong đã luôn túc trực ở đây không rời nửa bước, sau đó phát hiện bản thân sốt 39 độ cũng chỉ vội vã uống thuốc rồi tiếp tục ngồi ở đây, chắc cô ấy đã mệt chết.]
“Mày là hệ thống phản diện mà, sao nhìn cô ấy chịu khổ thì mày lại không vui?”
[Ký chủ không hiểu đâu, đó không phải loại nhân vật phản diện tôi muốn.]
Mồm thì cãi vã với hệ thống, nhưng trong lòng Trì Tiểu Chanh rất ấm áp và yên tâm.
Trì Tiểu Chanh cảm thấy cô đưa nàng đến đây xong có thể lựa chọn đi nghỉ ngơi, tốt nhất là chạy tới quan tâm nàng đầu tiên ngay lúc nàng tỉnh lại.
Trước khi ngất xỉu Trì Tiểu Chanh đã nghĩ chăm sóc như trên là đủ tốt rồi.
Không ngờ dù Tô Đào bị sốt cao vẫn trông chừng bên cạnh nàng.
Nếu không thì sao xứng đáng danh nữ chính bạch nguyệt quang vạn người mê nhỉ?
Trì Tiểu Chanh chật vật duỗi tay ra, nhẹ nhàng sờ sườn mặt Tô Đào.
Má hơi nóng nhưng da thịt rất mịn màng, xúc cảm khiến người ta thích thú không muốn buông tay.
Những sợi tóc đen nhánh rủ xuống cùng với ánh đèn làm nổi bật thêm. Không trang điểm đã nghiêng nước nghiêng thành, nếu ăn mặc tốt hơn nữa thì có mấy người chịu được sắc đẹp của cô?
Bản thân Trì Tiểu Chanh rất xinh, nhưng 2 chữ đáng yêu đủ gói gọn ngoại hình của nàng rồi.
Tô Đào thì khác, là loại khiến người ta càng nhìn càng thấy đáng xem.
“Nhóc Thống, mày nói xem liệu sau này tao có cùng một dạng với mấy tên nam chính kia không? Ở bên cạnh Tô Đào lâu sẽ thích cô ấy đến mức không có thuốc chữa.”
“Hiện tại ký chủ không thích nữ chính à?”
Trì Tiểu Chanh không trả lời.
Bởi vì nàng hiểu nội tâm của chính mình, nàng không có yêu hay thích kiểu người yêu với Tô Đào.
Nếu như nàng thích và yêu cô thì sẽ không hành động kiểu tự hại để ép cô.
Dù sao thì nàng không phải bệnh kiều thật.
Ngoại trừ chịu ảnh hưởng bởi ký ức của nguyên chủ thì nàng mới quen biết vị nữ chính này 2 -3 ngày kể từ xuyên qua thôi.
Trì Tiểu Chanh nghĩ ngợi trong lòng, nàng hưởng thụ sườn mặt mềm mại của Tô Đào. Rồi hình như nàng lỡ dùng sức nên cô dần tỉnh lại.
Cô phản ứng rất nhanh, chưa kịp lấy lại tinh thần đã vô thức bắt lấy tay Trì Tiểu Chanh: “Em có sao không Tiểu Chanh, cảm giác cơ thể như nào?”
Trì Tiểu Chanh lộ ra nụ cười thỏa mãn từ tận đáy lòng: “Em không sao, cảm ơn Đào Đào.”
Tô Đào thở ra một hơi, đứng dậy định sửa chăn cho Trì Tiểu Chanh.
Có lẽ chính cô cũng đang yếu nên lảo đảo suýt ngã.
Tô Đào đỡ trán một lúc, sau đó sửa lại cái chăn hơi lộn xộn. Đồng thời còn duỗi tay sờ trán nàng: “Vẫn chưa hết sốt...”
“Em chẳng sao đâu, hơi mệt mỏi thôi.” Trì Tiểu Chanh gật đầu, mái tóc màu trà đung đưa: “Được nhìn thấy Đào Đào luôn ở bên cạnh em, thật tốt quá.”
Tô Đào nghe vậy thì hơi tránh né.
Luôn...
Cô bắt được trọng tâm trong lời nói của Trì Tiểu Chanh.
Và cô cũng biết giọng điệu nàng có ý tứ sâu xa hơn.
Chuyện phát sinh trên sân thượng, tới giờ cô vẫn chưa làm nàng thuận theo hoàn toàn.
Tô Đào do dự, cô lẩn tránh nhìn sang cửa chính: “Em... Em nghỉ ngơi trước đi, chị đi gọi bác sĩ tới.”
“Dạ~”
Trì Tiểu Chanh gật đầu nhẹ, phát ra giọng mũi dễ thương.
Đôi mắt đỏ phản chiếu bóng dáng Tô Đào đang rời đi.
Nàng rất ngoan, cũng rất vui vẻ.