Ngày thường Tô Đào biểu hiện ra sự kiên quyết và từ chối hắn một số chuyện không hợp lý thì Diệp Lương rất thích.
Như vậy sẽ khiến hắn cảm thấy Tô Đào khác biệt với những người con gái khác.
Nhưng hiện tại cô cãi nhau với hắn vì Trì Tiểu Chanh, Diệp Lương rất không thích!
Dù sao Tô Đào vẫn là người Diệp Lương thích nên hắn nhẫn nhịn không nổi giận, giọng điệu dần lạnh đi: “Em có biết bản thân mình đang nói cái gì không? Anh đã mời cha mẹ ở kinh thành đến đây dự tiệc, vô số gia tộc cũng tới. Em nghĩ anh cho em mặc lễ phục trịnh trọng như vậy để làm gì?”
“Là bởi vì anh muốn để bọn họ quen biết em, anh muốn lót đường cho em. Để em nhảy ra khỏi thân phận thường dân và không bị người khác xem thường vì thân phận!”
“Thời gian, sức lực, quan hệ, tiền tài và vố sô tài nguyên không thể đếm được. Bây giờ vì Trì Tiểu Chanh, em lại bảo em phải rời đi trước khi hoạt động bắt đầu?”
Hắn càng nói càng nặng.
Muốn ép Tô Đào lùi bước.
Nhưng hình ảnh trong trí tưởng tượng của hắn không xuất hiện.
Ánh mắt Tô Đào rất bình tĩnh, không hề lay động vì lời nói của hắn.
Cô nghiêm túc nói: “Diệp Lương, tôi thực sự cảm ơn anh vì đã chuẩn bị những thứ đó cho tôi, tôi cũng biết anh đã trả giá những gì. Nhưng anh có nghĩ đến việc tôi không thích chúng nó không? Tôi đã nói từ đầu, tôi không quan tâm đến tiền và quyền của anh. Bây giờ Tiểu Chanh gặp nguy hiểm, tôi cần phải về!”
“Aha!” Diệp Lương dùng tay che trán, hắn cười: “Em biết rõ anh ghét Trì Tiểu Chanh mà còn kêu anh lái xe đưa em về?”
“A ha ha ha ha!”
Diệp Lương cười to, bỗng nhiên áp sát Tô Đào. Khí thế như núi ập đến: “Chẳng lẽ em quên mất Trì Tiểu Chanh đã làm gì em trong mấy tháng qua à!”
Giọng hắn vừa giống đè nén vừa giống đang hô to.
“Mấy tháng nay anh không có chỗ nào không tốt với em, em muốn cái gì anh cũng đã cho. Anh toàn tâm toàn ý trả giá vì em, chẳng lẽ trong mắt em anh không quan trọng bằng Trì Tiểu Chanh!”
Tô Đào đối mặt với Diệp Lương, cô không có chút sợ sệt nào.
Nhắm mắt rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tựa như đã quyết định điều gì, cô nhẹ nhàng lùi về sau.
Một tay nhấc làn váy, một tay che trước ngực. Khom lưng với Diệp Lương: “Diệp Lương, rất cảm ơn anh vì đã trả giá cho tôi. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng hiện tại—”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp vô cùng kiên định: “Đối với tôi, Tiểu Chanh quan trọng hơn anh.”
“Xin lỗi vì hôm nay đã khiến anh khó chịu, sau này tôi sẽ đền bù và trịnh trọng xin lỗi, không làm phiền anh.”
Nói xong Tô Đào không hề do dự quay người đi, chiếc váy xoay tròn dưới ánh đèn chập chờn.
Cô vừa lấy điện thoại ra vừa cầu nguyện có thể gọi xe dưới thời tiết này.
Nhưng vừa bước ra một bước, Diệp Lương bỗng nhiên bắt lấy tay phải cô.
Cô quay đầu, thấy Diệp Lương sắc mặt âm u hỏi: “Tại sao... Tại sao trong mắt em nó lại quan trọng hơn anh!”
Rõ ràng chỉ là một con khốn.
Tung tin đồn nhảm và nhằm vào cô, làm cô mất mặt trước mọi người, xúi giục người khác tổn thương cô, cuối cùng là bắt cóc.
Là ai cũng không thể tha thứ được.
Dựa vào cái gì?
Nếu là Đông Phương Dương hay Tư Thần thì thôi, Diệp Lương công nhận 2 người họ là đối thủ rất ưu tú.
Nhưng một người phụ nữ như Trì Tiểu Chanh dựa vào cái gì để khiến Tô Đào để ý đến vậy!
Diệp Lương mở to hai mắt nhìn chăm chú vào Tô Đào, hắn muốn xem rốt cuộc cô nghĩ gì.
Nghe thấy câu hỏi, mặt Tô Đào hiện lên vẻ dịu dàng.
Cô từ tốn nói: “Tôi biết ơn anh đã ở cạnh tôi mấy tháng, nhưng Tiểu Chanh đã kề bên tôi mười mấy năm.”
Từ tận đáy lòng, cô tin tưởng có thể uốn nắn lại sự phản nghịch của Trì Tiểu Chanh trong khoảng thời gian này.
Nói xong thì hất tay Diệp Lương ra, vội vàng đi đến ngoài đại sảnh.
Cô tiếp tục gọi điện cho Trì Tiểu Chanh, vẫn thông báo máy đã tắt như cũ.
Bên cạnh bỗng truyền đến tiếng huýt sáo: “Đừng nói là cô sẽ trực tiếp đi về như vậy nhé?”
Tô Đào nhìn qua, thấy Đông Phương Dương vừa lắc chìa khóa trên ngón tay vừa bước tới: “Mặc dù tôi không biết đã xảy chuyện gì nhưng đi bằng xe vẫn tốt hơn đúng không?”
Tô Đào mím môi, gương mặt căng thẳng khi nãy đã thả lỏng một chút: “Cảm ơn.”
“Không sao, bữa tiệc rất nhàm chán. Ngoài cửa có dù, cô ra ngoài du thuyền chờ tôi đi, tôi đến nhà xe lấy xe.”
“Được!”
Tô Đào không nói gì thêm, được Đông Phương Dương giúp khiến cô an tâm hơn.
Cô trực tiếp bước ra khỏi đại sảnh, không hề lưu luyến nhìn lại.
Cô không phát hiện Diệp Lương tức giận xong đứng tại chỗ như người mất hồn.
Rất nhanh sau đó cô đội mưa chui vào xe, mặt đường hơi ướt nhưng vẫn chạy ổn.
Đông Phương Dương ngồi ở ghế lái, hỏi: “Đi đâu?”
“Về trường học.”
Ầm—
Tiếng động cơ xe thể thao trộn lẫn tiếng sấm sét.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, Trì Tiểu Chanh gặp chuyện?”
Đông Phương Dương có ý nghĩ giống Diệp Lương.
Trì Tiểu Chanh đã làm nhiều việc quá đáng đến vậy mà Tô Đào vẫn quan tâm nàng.
Bây giờ xảy ra chuyện gì mà Tô Đào lại sốt ruột đến mức hận không thể bay về ngay?
Tô Đào im lặng ngồi ở ghế phụ.
Cô không biết có nên nói thật với Đông Phương Dương hay không.
Trì Tiểu Chanh ngâm mưa chờ cô ở sân thượng 1 tiếng, hiện tại còn có khả năng đã nhảy lầu.
Nghe quá đáng sợ.
Buổi chiều lúc ở sân bóng nhìn nàng rất bình thường, nếu nói những hành động kỳ quái của nàng ra chắc sẽ bị hiểu lầm là bệnh tâm thần?
Cô do dự một lát, dò hỏi: “Đông Phương Dương, cậu nói xem trong tình huống như nào mới khiến tính cách của một người thay đổi cực lớn và không ổn định?”
Đông Phương Dương nhìn nhìn Tô Đào.
Cậu thức thời không hỏi nhiều: “Chắc là lúc gặp phải chuyện không thể tiếp thu, khiến người ta muốn sụp đổ. Hoặc là bệnh tâm thần tiềm ẩn, hay nhân cách thứ hai linh tinh.”
Tô Đào nghe vậy thì gật đầu, không nói nữa.
Cô lấy điện thoại ra liên hệ đến những người quen biết, thử xem có ai trong trường học rảnh giúp cô lên sân thượng coi thử.
Tiện thể cô lướt diễn đàn trường học, tới hiện tại vẫn không có tin tức ai nhảy lầu nên cô yên tâm hơn.
10 phút sau, xe ngừng lại. Tâm trạng cô vẫn nôn nóng.
Tiếng còi vang lên khắp nơi, ngoài cửa sổ toàn là đèn xe.
Đông Phương Dương cau mày ấn loa trên tay lái, bất đắc dĩ bảo: “Kẹt xe, không biết tình huống phía trước ra sao. Khả năng là mưa lớn gây ra tai nạn xe.”
Mặt đường không đọng nước nhiều nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Phản ứng đầu tiên của Tô Đào là quay đầu đổi đường khác, nhưng cô nhìn gương chiếu hậu mới phát hiện phía sau cũng tràn đầy xe.
Bọn họ bị kẹt giữa đường.
Đông Phương Dương hít một hơi, hỏi Tô Đào: “Sốt ruột lắm hả?”
Tô Đào nghiêm túc gật đầu: “Nếu tôi về chậm thì Tiểu Chanh có thể gặp nguy hiểm!”
Có lẽ hiện tại cũng đã có.
Nhưng cô không dám nghĩ tới hướng đó.
Cô vừa trả lời, Đông Phương Dương hít sâu một hơi.
Cậu nhìn Tô Đào: “Biết lái xe không?”
Tô Đào hơi sửng sốt: “Tôi chưa học khóa thứ ba.”
“Thế đủ rồi, biết chạy là được. Nhìn xe này với biển số cũng không ai dám đâm cô đâu. Cô cứ chờ ở đây, tôi chạy xe đạp về trước.”
Tình hình khẩn cấp không liên lạc được Trì Tiểu Chanh, đây là cách duy nhất.
Tô Đào nhìn theo tầm mắt của cậu, cô thấy ven đường có vài chiếc xe đạp công cộng.
Cô mím môi, mở cửa ghế phụ xuống xe: “Để tôi chạy xe đạp về.”
“Mưa lớn như vậy mà cô tự chạy về, cô điên rồi à!”
Đương nhiên Tô Đào không bị điên.
Cô biết nếu Trì Tiểu Chanh còn trên sân thượng thì nàng chỉ muốn nhìn thấy cô.
Đông Phương Dương thấy ngăn không được nên nóng nảy hô: “Khoan, trong cốp xe có áo mưa!”
“Không cần, mặc áo mưa phí thời gian.”
Tô Đào lấy tay vén tóc mái ướt nhẹp sang một bên, khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh nghiêm túc.
Quét mã, mở khóa, lái xe.
Tiểu Chanh, em nhất định phải không sao!