Không đúng không đúng không đúng không đúng!
Hơi thở của Tô Đào dồn dập, cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn mới nhận.
Chờ cô trên sân thượng?
Trời đang mưa gió rất lớn!
Cô càng mong đây chỉ là trò đùa quái đản của Trì Tiểu Chanh.
Tô Đào không dám nghĩ tới cơ thể yếu ớt của Trì Tiểu Chanh sẽ ra sao khi ngâm dưới mưa lâu như vậy!
Diệp Lương đúng lúc đi tới, thấy sắc mặt Tô Đào không ổn nên hỏi thăm: “Sao vậy?”
Tô Đào liếc nhìn hắn, môi giật giật phun ra một cái cớ: “Tiểu Chanh bị dầm mưa bên ngoài không về được, muốn tôi đến đưa dù.”
Diệp Lương ồ một tiếng: “Cứ để nó trốn đến khi tạnh mưa đi, bên ngoài mưa gió như vậy. Đừng nói tới người, là xe cũng rất khó di chuyển, sao em đi đưa dù được?”
Hắn nhìn thân hình mảnh mai ẩn dưới váy của Tô Đào: “Không nói đến việc đưa dù, chính em cũng bị thổi bay đấy.”
Bảo xong hắn lại nhún bả vai: “Cứ để nó tự sống tự chết đi, hoạt động sắp bắt đầu rồi. Chúng ta vào trong thôi?”
“Anh... Anh đợi tôi một lát.” Tô Đào không yên tâm, cầm điện thoại đi đến một bên: “Tôi đi gọi điện thoại.”
Dứt lời, cô trực tiếp gọi điện Wechat Trì Tiểu Chanh.
Còn chưa nghe giọng Trì Tiểu Chanh thì tiếng gió gào thét và hạt mưa rơi lọt vào tai cô.
Từng tiếng sét khiến Tô Đào nhận ra Trì Tiểu Chanh chắc chắn không ở trong phòng.
Trên sân thượng!
Tô Đào luống cuống, lo lắng hỏi: “Tiểu Chanh! Em nghe thấy chị nói gì không?”
Đổi sang góc nhìn Trì Tiểu Chanh, nàng đang ngồi dưới tấm che mưa trên sân thượng. Nàng cảm thán khi nghe giọng điệu lo lắng của Tô Đào.
Đây là nữ chính vạn người mê.
Cho dù nàng là nữ phụ pháo hôi.
Cho dù nàng đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với cô.
Cô vẫn sẽ bao dung nàng và không hề do dự tin tưởng, quan tâm nàng.
Kiếp trước Trì Tiểu Chanh từng bị bạn gái phản bội 2 lần, nàng rất thích loại quan tâm trút xuống nhiều như mưa này.
Nàng dùng kỹ năng diễn xuất, giọng điệu bình thản nghe không ra cảm xúc: “Em nghe thấy giọng chị rồi, sao ạ?”
Đại sảnh du thuyền.
Tô Đào thở ra một hơi, đồng thời sốt ruột bảo: “Tiểu Chanh, chị không về nhanh được, bây giờ em đi xuống trước đi. Sân thượng mưa lớn gió lớn, rất nguy hiểm!”
Nhưng hình như Trì Tiểu Chanh chỉ nghe trọng tâm câu nói của cô: “Xuống?”
“Đúng rồi.” Tô Đào không nghe ra Trì Tiểu Chanh đang nói bóng gió. Cô chợt ý thức được tâm trạng của bản thân không ổn, đành nhẹ giọng hơn: “Em xuống trước, đi về ký túc xá của em nghỉ ngơi tắm nước nóng. Có chuyện gì thì đợi chị về nói được chứ? Chắc khoảng 11 giờ chị sẽ về.”
“Em phải chờ chị, chúng ta đã hẹn rồi mà?”
Cô biết Trì Tiểu Chanh lại tiến vào trạng thái kỳ quái lúc ở tầng hầm.
Không kịp nghĩ trạng thái đó là bản tính hay bệnh tình tạm thời của nàng.
Tô Đào cố gắng để giọng bản thân không quá gấp rút, cô khuyên giải: “Chỉ là nói chuyện thôi, ở đâu cũng giống nhau. Chờ chị về, em nói gì chị cũng sẽ nghiêm túc nghe, chúng ta tâm sự thật tốt.”
“Nói chuyện gì cơ?” Trì Tiểu Chanh lại hỏi.
Tô Đào cắn cắn môi, nhìn Diệp Lương đang ở gần đó, cô nhỏ giọng bảo: “Nói chuyện... Chuyện em thích chị, chị cũng có rất nhiều lời muốn nói với em. Nên em nghe lời đi, xuống trước chờ chị.”
“Vậy em chờ chị ở đây cũng được mà, đã hẹn rồi.”
Mưa lớn đến mức đó, được cái gì mà được!
Mềm không được nên Tô Đào dùng cách cứng.
Cô nói với Trì Tiểu Chanh: “Nghe lời chị, xuống. Nếu em không nghe lời thì chị sẽ không quay lại và không nói chuyện với em nữa.”
Lúc nhỏ cũng vậy, chỉ cần cô bày ra bộ dạng tức giận thì Trì Tiểu Chanh có quậy đến đâu cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Thường nàng rất ngoan hiểu chuyện, thỉnh thoảng mới nghịch ngợm.
Lần này cũng thế.
Trì Tiểu Chanh nghe giọng nghiêm túc của Tô Đào thì mềm nhũn ra, nàng hơi uất ức: “Biết rồi, em nghe lời chị.”
“Ừm giỏi, chị đảm bảo sẽ về nhanh!”
Đến đây Tô Đào mới thở phào.
2 tháng nay cứ xung đột với Trì Tiểu Chanh, cô không thể nào tiếp cận đối phương nên không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chắc chắn là cái đám chị em gì đấy dạy hư Tiểu Chanh!
Chờ xong tiệc cô sẽ quay về trò chuyện đàng hoàng với Tiểu Chanh.
Tô Đào nghĩ vậy, trong cuộc gọi ngoài tiếng mưa rơi chỉ có giọng Trì Tiểu Chanh: “Nếu em xuống, chị chắc chắn sẽ về chứ?”
“Ngoan.” Giọng Tô Đào lại dịu dàng: “Chị sẽ không lừa Tiểu Chanh, yên tâm.”
“Dạ!”
Tiếng Trì Tiểu Chanh tung tăng hơn vài phần.
Cuộc gọi điện có lẽ kết thúc ngay tại đây, nhưng Tô Đào vẫn không cúp máy. Cô muốn thông qua âm thanh để xác định Trì Tiểu Chanh sẽ ngoan ngoãn về ký túc xá.
Nhưng nghe kỹ, cô phát hiện tiếng mưa không hề nhỏ lại.
Nàng không có quay lại ký túc xá.
Một lúc lâu sau, có tiếng động khác trong điện thoại.
Giọng Trì Tiểu Chanh mềm mại không có cảm xúc: “Xuống, Đào Đào sẽ quay về.”
“Tầng 14, hơi cao nhỉ.”
Tô Đào nghe vậy thì sửng sốt.
“Tiểu Chanh!”
Cô chợt nhận ra bản thân đã không màng tới hình tượng mà hô lớn.
“Tút, tút, tút—”
Đã cúp máy.
Tay chân cô lộn xộn ấn gọi lại nhưng làm sao cũng không thể gọi được.
“Tô Đào, gọi điện thoại xong chưa vậy? Hoạt động sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải đến phòng triển lãm trong du thuyền.”
Diệp Lương đi tới từ bên cạnh, hắn thấy Tô Đào đang luống cuống tay chân, sắc mặt vô cùng nóng nảy.
Làm cách nào cũng không gọi Wechat Trì Tiểu Chanh được, ngay cả số điện thoại cũng hiện nhắc nhở đã tắt máy, cô mất bình tĩnh.
Thậm chí tưởng tượng đến cảnh Trì Tiểu Chanh và điện thoại cùng rớt xuống từ tầng 14.
Điện thoại nát bét.
Còn người thì...
Cô không dám nghĩ tiếp, vội vàng nói với Diệp Lương: “Diệp Lương, tôi... Tôi phải về trường học một chuyến. Tôi không tham gia tiệc được, anh có thể đưa tôi về không?”
Diệp Lương nhíu mày, sự bất mãn từ lúc ở trên xe lại tăng dần, hiện rõ trên mặt hắn: “Em nói gì vậy Tô Đào? Bữa tiệc lần này rất quan trọng đối với anh, anh đã mời cả người nhà đến đây vì em. Bây giờ hoạt động chính thức sắp bắt đầu, em trở về làm gì?”
“Tiểu Chanh gặp nguy hiểm, tôi nhất định phải về!”
Tô Đào cũng biết hiện tại không phải lúc mạnh miệng giải thích, cô dứt khoát nói ra mục đích của mình.
Từ đây lái xe về trường học cũng tốn nửa tiếng.
Cô cần người giúp!
Nhưng—
Diệp Lương mất hứng.
Vốn dĩ hắn ta không thích Trì Tiểu Chanh, lúc trước bị nàng làm phiền nhiều muốn chết. Còn thêm bắt cóc nhốt Tô Đào vào tầng hầm, hại hắn mất sạch danh tiếng trong bữa tiệc lần trước, và suýt làm Tô Đào bị thương.
Bây giờ lại nhảy ra nữa.
Hắn vô thức bóp chặt nắm tay, kiêu ngạo ngẩng đầu. Sắc mặt xanh lè: “Trì Tiểu Chanh, Trì Tiểu Chanh, lại là Trì Tiểu Chanh. Nó đối xử với em như vậy mà em còn quan tâm nó làm gì!”
Hoàn toàn tàn khốc giống như lúc trước, cậy mạnh không cho từ chối.
Vừa là thiếu gia vừa là tổng giám đốc do gia tộc lớn bồi dưỡng ra. Khí chất bề trên nhiều năm bộc phát khiến hắn giống như sấm sét bên ngoài, rất mãnh liệt.
Bộ dạng như này, đừng nói tới một cô gái bình thường. Ngay cả những người có địa vị cao biết thân phận của Diệp Lương cũng phải nhượng bộ hắn vài phần.
Nhiều lần Diệp Lương chỉ cần hơi nghiêm túc và dùng giọng trầm một chút, Tô Đào sẽ lập tức rụt cổ lại biểu hiện nhượng bộ.
Nhưng hiện tại, hắn chú ý tới sự quật cường trong mắt người con gái trước mặt, tràn đầy kiên định và quyết tâm.