Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện? Tôi Hóa Thân Thành Loli Bệnh Kiều

Chương 16: Cố chấp

Sấm sét vang dội, mưa gió liên tục.

Thời tiết ác liệt bên ngoài trái ngược với bầu không khí trong du thuyền, rất nhiều trai tài gái sắc vui vẻ hòa thuận.

Vừa đúng 9 giờ, tất cả khách mời đều vào sân.

Người áp trục lên sân khấu đương nhiên là Tô Đào và Diệp Lương.

Nhan sắc của Tô Đào không thể chê vào đâu được. Nó là nền tảng để cô trở thành bạch nguyệt quang của rất nhiều nam chính và vượt qua các nhân vật phản diện, pháo hôi hay đại tiểu thư.

Cô đứng tại nơi đó, khuôn mặt xinh xắn cực dịu dàng dưới ánh đèn.

Lễ phục trắng bao bọc lấy vòng eo thon gọn, phác họa đường cong uyển chuyển một cách tinh tế. Cổ áo hơi lớn, lộ ra đường xương quai xanh và da dẻ mịn màng như gấm của cô, tỏa sáng nhàn nhạt.

Mái tóc đen như tơ lụa rủ xuống bả vai, vài sợi nghịch ngợm giấu sau tai, tạo ra sự hòa nhã.

Giống như ánh trăng tỏa sáng giữa đêm đen, vừa yên tĩnh lại thần bí. Hay tựa như đóa hoa dính sương mai, tinh khiết không nhiễm bụi trần.

Diệp Lương cũng rất đẹp trai.

Hắn giống như đang tuyên bố Tô Đào thuộc về hắn, cả người đầy khí chất tổng tài bá đạo không được phép đến gần.

Nhưng đa số mọi người đều nhìn về phía Tô Đào.

Cô chính là bạn gái giả của thiếu gia Diệp trong lời đồn?

Rất nhiều nữ sinh đang ngồi là đại tiểu thư được nuôi chiều từ bé của các gia tộc.

Nhan sắc và dáng người đều tốt, nhưng so với Tô Đào thì lại kém hơn một chút.

Có người hơi ghen tị lập tức bĩu môi khinh thường: “Người yêu với nhau mà tham gia tiệc cũng không nắm tay, dối trá.”

Trùng hợp Đông Phương Dương đang thưởng thức rượu bên cạnh cô gái đó, cậu cười nhạo: “Cô đừng nghĩ hiện tại cậu ta ra vẻ mọi chuyện đều trong lòng bàn tay là thật, cậu ta còn chưa bao giờ nắm tay Tô Đào.”

Cô gái tò mò nhìn Đông Phương Dương: “Sao anh biết?”

Tôi là đối thủ cạnh tranh, sao tôi lại không biết?

Trước đây cậu và Diệp Lương, Tư Thần cạnh tranh với nhau. Không ai làm gì được ai.

Chỉ là theo đuổi 1 cô gái, không đáng để 3 gia tộc lớn đánh nhau.

Nên họ ước định với nhau, không ai được ép buộc Tô Đào. Trừ phi là Tô Đào tự nguyện, nếu không thì không được phép đυ.ng cô ấy, ngay cả nắm tay cũng vậy!

Sau đó là cạnh tranh công bằng.

Đông Phương Dương là thiếu gia, Diệp Lương là tổng giám đốc, thân phận của Tư Thần cũng không kém. Mỗi người đều có sự kiêu ngạo của bản thân, bọn họ nghĩ theo đuổi 1 cô gái bình thường rất đơn giản?

Kết quả là họ mang theo sự kiêu ngạo của bản thân đi theo đuổi Tô Đào 3 tháng.

Đừng nói tới ôm hay vuốt mặt, ngay cả nắm tay cũng chưa từng làm!

Cô gái ghen tị nhìn Diệp Lương từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách một tấc với Tô Đào, cười lạnh: “Đại thiếu gia nhà họ Diệp gì chứ, cũng chỉ là *chó liếʍ.”

*chỉ loại người mà trong mối quan hệ yêu đương, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn cố chấp bám theo.

Đông Phương Dương: “...”

Cứ có cảm giác bản thân cũng bị chửi.

Đúng lúc có một cô gái khác cầm ly rượu đi tới, cô ấy mặc váy dạ hội màu đỏ: “Ồ, thiếu gia Đông Phương sao lại uống rượu một mình thế, không có bạn nữ à?”

Đông Phương Dương thấy là người quen nên cậu nhẹ nhàng chạm ly: “Cô cũng 1 mình mà Tiền Thanh. Tôi không thiếu phụ nữ, tôi chỉ lười tìm thôi.”

Tiền Thanh nhìn Tô Đào, cô ấy lộ biểu cảm quá hiểu: “Tôi biết ước định của 3 người, nhưng tôi thấy nó quá tích cực. Có nhiều cách để theo đuổi con gái, không nhất thiết phải theo đuổi chính diện.”

“Với lại người nhà của cậu cũng chướng mắt cô ấy, bởi vì cô ấy mà cậu không thèm tìm bạn nữ tham gia tiệc. Quá hạ giá.”

Nói xong Tiền Thanh uống chút rượu, thuận thế ngồi cạnh Đông Phương Dương.

Cô ấy vẫn khó chịu nhìn chằm chằm Tô Đào.

Còn Đông Phương Dương hơi động lòng suy nghĩ.

Cậu không thiếu phụ nữ, nói một câu sẽ có cả bó lớn đại tiểu thư xinh đẹp của các gia tộc khác đến làm thông gia.

Nhưng cậu không thích loại phụ nữ như thế, họ chỉ vừa lòng với tiền và thế lực gia tộc của cậu.

Cho dù là Trì Tiểu Chanh vừa ngu ngốc vừa ngây ngô, cũng có điểm đặc biệt hơn những người phụ nữ kia.

Nhan sắc không tệ, chỉ hơi lùn.

“Thôi thôi, nghĩ tới nhỏ đó làm gì.”

Đông Phương Dương lắc đầu, cậu nhìn bóng lưng của Tô Đào, lại uống thêm ngụm rượu.

Về phần nữ chính, sau khi xã giao với đám người đông đảo, cô ngồi nghỉ ngơi ở một bên trong lúc Diệp Lương đang trò chuyện với người khác.

Hiện tại chỉ là giai đoạn giao lưu, chưa bắt đầu hoạt động chính thức. Diệp Lương cũng bảo đảm sau đó sẽ chơi rất vui.

Nhưng những sự kiện như này có hợp với bản thân cô không?

Mỗi người đều treo nụ cười giả tạo, ánh mắt toan tính.

Cách nói chuyện tôn trọng mang theo sự nho nhã lại đạo đức giả.

Vì những thân phận khác biệt, họ tự mãn hoặc khen ngợi, hay nhân nhượng vì lợi ích.

Cô cảm thấy bản thân như con thuyền nhỏ trôi theo nước.

Cầm điện thoại lên nhìn thời gian, cô mới phát hiện đã 9 giờ rưỡi.

Trên màn hình chính còn có tin nhắn Trì Tiểu Chanh gửi tới từ 4 phút trước: “Đào Đào, khi nào chị về?”

Tô Đào cười cười, nhớ lại thời tiểu học và cấp 2 đều sống nương tựa lẫn nhau với Trì Tiểu Chanh.

“Lát nữa trở về nhất định phải tâm sự rõ ràng với Tiểu Chanh, nhanh chóng cởi bỏ những hiểu lầm trong khoảng thời gian này. Sau đó mình có thể khôi phục lại mối quan hệ như xưa với em ấy!”

“Nhưng mà chắc khoảng 11 giờ mới về được nhỉ?”

Cô quẹt màn hình, mở khóa điện thoại.

Đang suy nghĩ nên trả lời Trì Tiểu Chanh như nào thì cô để ý mục chấm đỏ trên Wechat của Trì Tiểu Chanh biểu hiện có hơn 10 tin nhắn!

Rốt cuộc Tiểu Chanh đã gửi gì cho cô, sao lại nhiều vậy?

Cô bấm vào giao diện trò chuyện, lập tức đứng vụt dậy.

Do không cẩn thận nên làm rớt ly rượu bên cạnh.

Tiếng “bang” giòn tan hấp dẫn ánh mắt của đa số khách mời.

Nhưng Tô Đào chỉ nhìn chăm chú vào điện thoại, không hề để tâm đến xung quanh.

Ngón tay trượt trên màn hình, từ lúc 8 giờ, mỗi 5 phút Trì Tiểu Chanh sẽ gửi 1 tin nhắn như này đến.

“Đào Đào, khi nào chị về?”

Giống như trò đùa quái đản của ma quỷ vào đêm khuya khiến Tô Đào rùng mình.

Tin nhắn cuối cùng là 9 giờ 30 phút.

Lại thêm 1 giây, 9 giờ 35 phút vừa đến đã có tin nhắn nhảy lên: “Đào Đào, khi nào chị về?”

Không hiểu sao Tô Đào nghĩ đến trạng thái kỳ quái của Trì Tiểu Chanh lúc ở tầng hầm.

Cô cứng đơ tại chỗ, bờ môi hơi khô.

Mãi đến khi có giọng nói từ bên cạnh truyền đến: “Tiểu thư, xin cô nhấc chân lên chút, cẩn thận bị thương.”

Nhân viên phục vụ đã đến cạnh cô từ lúc nào đó, đang cẩn thận dọn mảnh ly vỡ.

Tô Đào ngơ ngác nhích qua một bên, rồi lại nhanh chóng nhìn điện thoại.

Trong lòng cô sinh ra ý nghĩ khác.

Nói không chừng đây là tin nhắn tự động do Tiểu Chanh cài đặt!

Nhưng Wechat có công năng đó à?

Cô nghĩ mãi cũng không ra, ngón tay run run gõ chữ.

“Tiểu Chanh, em ổn chứ?”

Một giây sau, tin nhắn của Trì Tiểu Chanh nhảy lên.

“Cuối cùng chị cũng trả lời em rồi, đương nhiên là em không sao cả!”

“Phù—”

Tô Đào thở ra một hơi, chắc là mạng lag.

“Em chờ Đào Đào nãy giờ, khi nào chị về?”

Cô không rảnh bận tâm đến sợi tóc nghịch ngợm rủ xuống mặt, vội vàng gõ chữ: “Chị không thể về nhanh được, em còn đang ở ký túc xá của chị à. Hay là em về trước đi, uống miếng nước rồi ngủ một giấc. Có chuyện gì mai nói được không?”

Từ những dòng chữ, cô có cảm giác cảm xúc của Trì Tiểu Chanh không ổn.

Đang nghĩ ngợi nên nói bóng gió kiểu gì thì thấy tin nhắn kỳ quái của Trì Tiểu Chanh.

“Uống nước? Nhưng mà ở đây toàn là nước, em uống không hết đâu.”

Nghĩa là sao vậy?

Tô Đào không hiểu, bên ngoài lại vang lên tiếng sấm sét, mưa lớn ập vào cửa sổ gần cô.

Cô bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng.

“Tiểu Chanh, em đang chờ chị ở đâu?”

“Sân thượng ạ, chúng ta đã hẹn rồi mà, 9 giờ em lên sân thượng chờ chị.”

Dòng chữ kia lại xuất hiện như bùa đòi mạng.

“Vậy nên khi nào chị về?”