[Ký chủ diễn quá đỉnh, cô đi nhận giải thưởng Oscar được rồi đó. Nếu tôi là nữ chính chắc chắn sẽ nổi da gà nếu bị cô nhìn chằm chằm như vậy, quá đáng sợ.]
“Mày không hiểu, tao làm vậy là để thể hiện điềm báo sắp hắc hóa. Phải khiến Tô Đào mất tập trung, mọi nơi mọi lúc đều nghĩ tới tao mới liên tục thu được giá trị cảm xúc, và tiến hành bước kế tiếp của kế hoạch.”
[Tôi nóng lòng muốn xem ký chủ đùa giỡn nữ chính lắm rồi, lúc nào hành động, lúc nào hành động!]
“Hệ thống vô dụng như mày thì gấp cái gì mà gấp?”
[Chúng ta là nhân vật phản diện, phản diện đương nhiên phải có hình tượng của phản diện. Nếu không biết tình trạng của ký chủ thì tôi thực sự tưởng cô là bệnh kiều.]
Trì Tiểu Chanh buồn bã đi về phía đám người, quần chúng xung quanh tự động nhường đường cho nàng.
Hiện tại nàng cúi đầu, cong lưng. Mái tóc màu trà che đi đôi mắt, dáng vẻ chán nản.
Nhưng trong đầu nàng đang tám chuyện quá trời quá đất với hệ thống.
Đồng thời Trì Tiểu Chanh phát hiện tình cảnh của nguyên chủ ở trường hơi kì lạ.
Dựa vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu này, một số người qua đường và bạn học quen biết đều có thái độ rất tốt với Trì Tiểu Chanh.
Nhưng chỉ cần người xung quanh có liên quan đến mấy tên nhân vật chính thì sẽ có thái độ rất tệ với nàng.
Còn có một số người không hợp với nguyên chủ thời cấp 3...
Trì Tiểu Chanh vừa suy nghĩ vừa đi về phía ký túc xá của bản thân để nghỉ ngơi. Bước giữa con đường nhỏ đầy bụi cây yên tĩnh, bỗng có tiếng kêu từ sau lưng truyền đến.
“Ê, Trì Tiểu Chanh!”
Nghe tiếng gọi, Trì Tiểu Chanh dừng lại, chậm chạp xoay người.
Một nữ sinh tóc vàng ăn mặc hở rốn, tay cắm vào túi quần đi chậm tới.
Phía sau ả ta còn có một tùy tùng mang kính, tóc xõa che mặt.
Trì Tiểu Chanh nhìn thấy ả thì nhíu mày.
Đây là nữ sinh tóc vàng dẫm lên chai nước nàng làm rớt ở sân bóng lúc nãy.
Đồng thời cũng là một con du côn bắt nạt nguyên chủ thời cấp 3.
Lúc trước luôn động tay động chân với nguyên chủ. Lên đại học, 2 tháng qua ả ta vẫn luôn gây sự với nguyên chủ.
Hoàng Lỵ Mai lấy tay đẩy bụi cây ra, chậm rãi đến trước mặt Trì Tiểu Chanh, phách lối nói: “Ồ, Trì Tiểu Chanh đây mà. Hôm nay không trang điểm nữa à, định giả bộ ngây thơ đưa nước, dụ dỗ ai thế?”
Giọng điệu rất phản diện kèm thái độ thù địch rõ ràng khiến Trì Tiểu Chanh suy tư.
Cứ cảm thấy bản thân nàng không ra dáng phản diện.
Sắc mặt kèm cách nói chuyện như thế mới giống phản diện pháo hôi đúng không?
Lặng lẽ liếc nhìn camera trên góc tường tòa nhà, Trì Tiểu Chanh vẫn giữ diễn xuất như cũ.
Nàng rụt cổ, cảnh giác nói với Hoàng Lỵ Mai: “Cô muốn làm gì?”
“Nhìn mày thấy khó chịu, thì sao?”
Ả ta nắm lấy cổ áo Trì Tiểu Chanh, một tay nhấc nàng lên.
Cánh tay xăm hình hoa hồ điệp căng ra cơ bắp, nhìn không hề giống một người con gái bình thường.
Đây là điểm yếu tuyệt đối của Trì Tiểu Chanh từ lúc xuyên qua đến giờ.
Cơ thể quá yếu.
Chắc chắn sẽ thất bại nếu đề cập đến vấn đề đánh nhau, cho dù có hệ thống cũng không thể thay đổi trong thời gian ngắn.
Hoàng Lỵ Mai uy hϊếp Trì Tiểu Chanh, hung hãn nói: “Tao cảnh cáo mày đừng tiếp cận Đông Phương Dương, đó là người đàn ông mà bà đây để ý!”
“Phụt haha.”
Trì Tiểu Chanh luôn dùng kỹ năng diễn xuất cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Không ngờ lại là vì nam chính.
Trong thế giới tiểu thuyết này, mấy nhân vật chính đúng là cội nguồn của mọi tội ác.
Nhưng trong mắt Hoàng Lỵ Mai, ả ta thấy thái độ cười liên tục của Trì Tiểu Chanh là đang giễu cợt ả.
Ánh mắt Hoàng Lỵ Mai dần đen thui, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mộc của Trì Tiểu Chanh.
“Mày cười đủ chưa?”
Ả ta giơ một tay lên, giọng lạnh xuống.
Trì Tiểu Chanh thấy thế cũng không giả vờ nữa, bình thản nói: “Cô muốn ra tay thật à, ở đây là đại học, không giống với trường cấp 3 nát bét hồi trước chúng ta học. Cho dù cô có thành tích tốt thì nhà trường này cũng không đứng về phía cô.”
Đồng thời nàng nhanh chóng tìm cách có thể phản kháng trong hệ thống.
Hiện tại nàng có gần 200 điểm giá trị cảm xúc, tốn 150 điểm mua thuốc tạm thời tăng sức mạnh, hoặc tốn 10 điểm mua dao gọt trái cây. Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong.
Hay chọn nhịn...
Đúng lúc tùy tùng phía sau Hoàng Lỵ Mai yếu ớt nói: “Trên đầu có camera, hay là bỏ qua đi?”
Hoàng Lỵ Mai ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt ả càng tệ hơn.
Bàn tay phải giơ lên hơi run, đánh không được, không đánh cũng không được.
Trì Tiểu Chanh nhẹ nhàng thở phào trong lòng.
Nhưng bỗng nhiên nàng mắt tinh nhìn thấy có một người đang đi nhanh về phía này.
Con ngươi nàng đảo một vòng.
Kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Hoàng Lỵ Mai: “Không dám đánh à? Vô dụng!”
“Mày lặp lại lần nữa!”
Gân xanh trên tay Hoàng Lỵ Mai nổi lên, giáng một đòn nặng nề vào mặt nàng.
“Bốp—”
Tiếng tát giòn tan, khuôn mặt mảnh mai nhanh chóng đỏ lên.
Cho dù Trì Tiểu Chanh có kỹ năng giảm đau đớn cấp trung thì cú tát vẫn khiến nàng đau hít vào một hơi.
Có điều... Đạt được mục đích rồi.
“Các người đang làm gì!”
Người tới là Tô Đào!
Cô cấp tốc chạy tới, nhìn thấy Trì Tiểu Chanh bị tát 1 bạt tai đang khóc. Cô kinh ngạc hô: “Tiểu Chanh!”
Hoàng Lỵ Mai quăng Trì Tiểu Chanh xuống mặt đường, ánh mắt lạnh lẽo: “Gì đấy Tô Đào, cô còn định bảo vệ cho con khốn này như thời cấp 3 à. Nó đã nhằm vào cô ở khắp mọi nơi đấy!”
Ánh mắt của Tô Đào cũng trở nên lạnh lùng, gương mặt xinh đẹp không có biểu cảm: “Dù sao đi nữa Tiểu Chanh vẫn là bạn của tôi!”
“Làm bộ làm tịch, bà đây nhìn mày là thấy khó chịu!”
Hoàng Lỵ Mai gồng lên, mạnh mẽ vung nắm đấm.
Nhưng ả không ngờ Tô Đào cũng khó chơi, cô nhanh chóng nghiêng người né tránh, thừa thế nắm lấy tay phải của ả.
Kề sát người, lưu loát thực hiện động tác quăng qua vai!
“A!”
Hoàng Lỵ Mai té ngã xuống đất còn chưa phản ứng lại thì cô đã nắm áo ả lôi dậy. Bồi thêm một đòn khuỷu tay vô bụng ả!
Dịch dạ dày trào ra, khuôn mặt Hoàng Lỵ Mai vừa hung tợn vừa thống khổ.
Tô Đào hừ lạnh, nắm lấy tóc Hoàng Lỵ Mai lôi đến cạnh Trì Tiểu Chanh: “Tiểu Chanh, khi nãy nó đánh em mấy cái?”
Ánh mắt hung hãn chợt dịu dàng hơn lúc nói chuyện với nàng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ lên, cô hơi đau lòng.
“1... 1 bạt tai.”
“Ừm.” Tô Đào gật đầu, phủi tóc mái. Cô giơ tay tát vào mặt Hoàng Lỵ Mai.
“Bốp!”
Tiếng động còn hơn cả bạt tai khi nãy của Hoàng Lỵ Mai.
Máu chảy ra từ khóe miệng ả, mặt cũng dần sưng lên.
Tô Đào ném Hoàng Lỵ Mai như vứt rác, cô ghét bỏ phủi tay. Toàn bộ quá trình phát sinh trong một phút ngắn ngủi, cô làm như nước chảy mây trôi.
Quá mạnh, quá đẹp.
Khiến Trì Tiểu Chanh sững sờ.
Rốt cuộc nàng đã hiểu tại sao rất nhiều người bằng lòng quỳ gối dưới váy nữ chính bạch nguyệt quang này.
Nàng định ăn 1 bạt tai để được nữ chính dịu dàng quan tâm. Không ngờ quên mất Tô Đào trong cốt truyện có sức mạnh rất cao.
“Tiểu Chanh, em có sao không?”
Mặc dù trong lòng có khúc mắc nhưng ánh mắt Tô Đào vẫn dịu dàng, đỡ Trì Tiểu Chanh dậy.