Đông Phương Dương ngồi xuống ghế, cậu nhìn thẳng về phía trước. Run chân theo quy luật, tay gõ bàn có tiết tấu.
Người con gái nhỏ xinh cột tóc đuôi ngựa hai bên trước mắt đang cúi đầu rũ mắt, vì khẩn trương nên dùng tay nắm lấy làn váy.
Lý trí của cậu bảo Trì Tiểu Chanh đang diễn.
Rõ ràng là diễn!
Nhưng nhận thức lại bảo cậu như này không giống diễn, bởi vì trước sau có khác biệt quá lớn. Nếu thật là diễn thì khả năng diễn xuất này cậu chỉ từng thấy ở diễn viên thâm niên trong giới giải trí.
Cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy làm người ta không muốn nghĩ xấu về nàng.
Tẩy trang thực sự sẽ biến thành người khác à?
Tại sao lúc trước không phát hiện nhóc này mềm mỏng khá tốt nhỉ?
Ngay cả chính cậu cũng không phát hiện ý nghĩ chán ghét với Trì Tiểu Chanh lúc đầu đã dần phai nhạt.
Cậu chỉ ghế đối diện, giọng trầm bảo: “Ngồi đi.”
Trì Tiểu Chanh nhút nhát gật đầu, vén váy ngồi lên ghế.
Thiết lập nhân vật hôm nay của nàng là nhóc đáng yêu, nhát gan dễ sợ hãi.
Trang điểm là một cách để bảo vệ bản thân.
Trong đầu nàng liên tục vang lên tiếng thông báo tăng giá trị cảm xúc, mặc dù chỉ có 2 đến 3 điểm nhưng Trì Tiểu Chanh biết Đông Phương Dương đang bị nàng ảnh hưởng.
Nàng biểu hiện như một bé thỏ trắng hoảng hốt đứng ngồi không yên. Một lát sau nàng cúi đầu trước Đông Phương Dương, chủ động nói: “Thiếu gia Đông Phương, xin... Xin anh hãy chửi tôi!”
Đông Phương Dương tức đến mức bật cười, chống cằm nhìn Trì Tiểu Chanh: “Tại sao tôi phải chửi cô?”
“Vì... Vì lúc trước tôi đã liên tục quấn lấy anh, gây phiền phức cho anh. Tôi tới đây xin lỗi nên anh muốn chửi tôi như thế nào cũng được!”
Đông Phương Dương nhíu mày: “Có thật là chửi như nào cũng được không?”
Trì Tiểu Chanh rũ đầu, đôi mắt lo âu: “Nếu... Nếu có thể chửi nhẹ nhàng thì tốt.”
Ồ, đúng là cô gái thú vị.
Đông Phương Dương thật sự không biết Trì Tiểu Chanh đang diễn, nhưng trong nhận thức cậu ta biết rõ cô gái này có khác biệt trước sau quá lớn.
Cậu ta dứt khoát hỏi thẳng: “Cô nói Tô Đào đã dẫn lối cho cô dưới tầng hầm nên cô hối cải. Tôi cảm thấy cô như biến thành người khác, Tô Đào đã khuyên cô kiểu gì?”
Trì Tiểu Chanh nhút nhát gật đầu: “Thật ra tôi đã bắt cóc Tô Đào... Coi như là bắt cóc đi, tôi đã nhốt chị ấy xuống tầng hầm. Chủ yếu là muốn cảnh cáo chị ấy đừng đến gần anh như vậy.”
“Thiếu gia Đông Phương cũng biết rồi đó, Tô Đào rất dịu dàng và có logic. Cho dù tôi uy hϊếp chị ấy thì chị ấy vẫn không tức giận, mà là giải thích cho tôi hiểu. Chị ấy bảo tôi đang bị Tú Hoa tẩy não.”
“Tú Hoa?” Đông Phương Dương tò mò xen vào.
Trì Tiểu Chanh nhanh chóng vứt lý do đã chuẩn bị sẵn ra: “Đó là bạn của tôi, cô ta dạy tôi trang điểm và cách gây sự với Tô Đào. Cô ta nói thiếu gia Đông Phương và thiếu gia Diệp Lương thật ra đã thích tôi từ đầu, là do Tô Đào đã cướp cả 2 đi.”
“Cho nên... Nên...”
Trì Tiểu Chanh không nói tiếp, cúi đầu xấu hổ.
Đông Phương Dương nối tiếp lời Trì Tiểu Chanh: “Nên cô thực sự nghĩ vậy?”
“Đúng.” Trì Tiểu Chanh nhanh chóng giải thích: “Nhưng lúc dưới tầng hầm Tô Đào đã nói rõ cho tôi biết mọi chuyện. Chị ấy giống như ánh trăng sáng xua tan bóng tối trên người tôi vậy. Thế... Thế mà lúc trước tôi lại làm những chuyện quá đáng với chị ấy!”
“Tôi đúng là thứ không phải con người!”
Trì Tiểu Chanh giả bộ làm ra vẻ như muốn tự tát bản thân.
Sau đó lại bla bla khen ngợi Tô Đào.
Đông Phương Dương rất thích nghe.
Bởi vì cậu ta cũng cảm thấy Tô Đào rất hoàn hảo, lời khen của Trì Tiểu Chanh đã chạm đến lòng cậu.
Cảm giác đồng tình sinh ra, cậu ta vô thức tin tưởng một phần lời nói của nhỏ loli.
Nhưng ngoài miệng vẫn ra vẻ khinh thường: “Cô ngu ngốc thật đấy.”
“Xin... Thực sự xin lỗi!”
“Ngẩng đầu lên.”
Nghe thấy giọng điệu như ra lệnh, Trì Tiểu Chanh ngẩng đầu cao lên. Nhưng ánh mắt vẫn lo lắng nhìn khắp nơi.
Khuôn mặt tròn xinh xắn hiện ra trước mắt Đông Phương Dương.
Tuy vị thiếu gia này đã gặp qua vô số mỹ nhân nhưng phải công nhận Trì Tiểu Chanh mặt mộc đẹp.
Nhưng không bằng Tô Đào!
Cậu ta lặng lẽ bồi thêm câu đó trong lòng, rồi nói: “Tôi tạm thời tin tưởng cô, nhưng nếu tôi phát hiện cô lừa tôi thì cô sẽ chết chắc!”
“Không... Sẽ không!” Trì Tiểu Chanh giả vờ bối rối: “Tôi biết tôi không xứng với thiếu gia Đông Phương, sau này tôi sẽ không quấn lấy anh nữa!”
“Ừ.”
Đông Phương Dương gật đầu, sau đó hỏi thăm chuyện cụ thể dưới tầng hầm. Xong xuôi hết mới chuẩn bị đuổi Trì Tiểu Chanh đi.
Nhưng cậu ta thấy nhỏ loli như đang muốn nói gì đó, nên hỏi: “Cô còn chuyện gì à?”
Trì Tiểu Chanh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lấy điện thoại của bản thân ra, bấm vào bài đăng bạn bè.
Là bài nàng đăng ảnh chụp mặt mộc.
Nàng banh khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói với Đông Phương Dương: “Tấm hình này là mặt mộc!”
Khóe miệng Đông Phương Dương co giật.
Khoảng một tiếng trước, cậu ta đã trả lời nếu không phải ảnh photoshop sẽ ăn 3 ký cức.
Kiếm chuyện à?
Đông Phương Dương vừa định mắng thì chú ý đến bình luận trả lời của cậu ta đã bị xóa.
Nhóc này đã xóa trước?
Cũng tri kỷ đấy.
Cậu ta sờ lỗ mũi, không nói gì thêm.
Còn Trì Tiểu Chanh vui vẻ thu hoạch một đống giá trị cảm xúc, nàng vội vàng hấp tấp rời khỏi quán cà phê.
Từ đầu đến cuối đều duy trì thiết lập người đáng yêu.
Mãi đến khi bóng dáng nhỏ xinh của nàng khuất mắt, Đông Phương Dương mới hừ một tiếng: “Giả vờ giả vịt.”
Lấy lại tinh thần, cậu ta búng tay.
Một người đàn ông áo đen uống cà phê bên bàn khác đứng dậy, cung kính hỏi: “Cậu chủ có gì muốn dặn dò ạ?”
“Đi điều tra mối quan hệ giữa Trì Tiểu Chanh với người tên Tú Hoa. Anh cũng nghe những gì cô ta nói khi nãy rồi đó, xem cô ta có nói láo không.”
“Dạ cậu chủ.”
Trì Tiểu Chanh không hề biết bản thân nói chuyện cũng bị điều tra. Nàng đang vui vẻ đi ra cổng trường: “Hệ thống, lần này thu được bao nhiêu điểm?”
[Đông Phương Dương cung cấp cho ký chủ 214 điểm giá trị cảm xúc.]
[Nữ chính Tô Đào cung cấp cho ký chủ 32 điểm giá trị cảm xúc.]
[Bây giờ ký chủ có tổng cộng 271 điểm giá trị cảm xúc.]
“Tốt, mua cốt truyện từ chương 100-120 trong tiểu thuyết!”
Những chương đó là nội dung lúc nàng - nữ phụ pháo hôi offline. Theo cốt truyện của một bộ tiểu thuyết bình thường, sau khi một nhân vật phản diện nào đó bay màu thì sẽ có phản diện khác lên sân khấu làm nền.
Mâu thuẫn và xung đột là cách tăng cao trào trong tiểu thuyết.
Có vậy mới khiến cho nhân vật chính chủ động hoặc bị động tiếp xúc đến các sự kiện khác nhau.
Trì Tiểu Chanh cần tìm cách âm thầm tiếp cận Tô Đào để hoàn thành kế hoạch của bản thân.
Nàng đứng ngay cổng trường, nội dung của tiểu thuyết tràn vào đầu, ánh mắt nàng dần trở nên mừng rỡ.
Trong 20 chương đó, 10 chương đầu là Trì Tiểu Chanh hủy hoại khuôn mặt và cơ thể của Tô Đào. Sau đó bị Diệp Lương gϊếŧ chết.
10 chương sau là...