Thư Hân Đồng sốt ruột siết chặt điện thoại trong tay, cứ vài phút lại mở ra kiểm tra xem có tin nhắn mới nào không.
Khương Bảo Lê cũng không khá hơn là bao, bởi vì cô không chắc liệu Tư Độ có giữ lời hay không.
Cô đâu biết gì về nhân cách hay lòng dạ của anh ta.
Cô chỉ biết… anh ta là một tên khốn thích bắt nạt người khác!
Bát chè xoài bưởi dần vơi đi, cô cũng chẳng còn gì làm nên đành dùng thìa khuấy nhẹ phần nước cốt còn sót lại trong bát.
Hai người cứ thế lặng lẽ chờ đợi, từng giây, từng phút chậm rãi trôi qua…
Hơn mười giờ sáng, cuối cùng điện thoại của Thư Hân Đồng cũng rung lên một cái. Một tin nhắn vừa hiện ra trên màn hình:
Tư Độ: “Đã xóa.”
Thư Hân Đồng hít một hơi thật sâu, sau đó vội vàng ôm chặt điện thoại vào ngực, thậm chí còn làm dấu thánh như đang cảm tạ trời đất.
Khương Bảo Lê liếc nhìn cô ta rồi bình thản lên tiếng: “Bây giờ cô nên thực hiện lời hứa của mình đi.”
Lúc này, tâm trạng của Thư Hân Đồng đã thả lỏng hơn nhiều, cô ta nhanh chóng mở điện thoại lên: “Quét mã đi, tôi sẽ gửi hình cho cô.”
Khương Bảo Lê quét mã WeChat của đối phương.
Trước khi gửi, Thư Hân Đồng còn cẩn thận chèn thêm một nhãn dán hình thỏ lên khuôn mặt mình trong bức ảnh, như thể muốn giấu đi chút xấu hổ nào đó.
Nhận được ảnh, Khương Bảo Lê nói lời cảm ơn rồi đứng dậy rời khỏi quán.
Cô ngồi lâu đến mức chân đã tê rần.
Nhưng ngay khi cô vừa bước đến cửa, giọng nói ngập ngừng của Thư Hân Đồng lại vang lên từ phía sau: “Chờ chút!”
Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thư Hân Đồng bối rối hỏi: “Cô… đã xem đoạn video đó chưa?”
Khương Bảo Lê nhún vai, giọng điệu dửng dưng: “Không.”
...
Có được bằng chứng trong tay, Khương Bảo Lê không chần chừ mà lập tức đến phòng giáo vụ.
Cô giao bức ảnh selfie kia cho chủ nhiệm giáo vụ.
Bức ảnh đó rất rõ ràng, ai cũng có thể nhận ra người trong ảnh chính là Thẩm Chân Chân – cô gái đang cúi đầu săm soi chiếc lắc tay ‘Giọt Lệ Sao Trời’ sau khi nhặt được nó.
Phía bên phải bức ảnh vẫn hiện rõ thời gian chụp, trùng khớp hoàn toàn với thời điểm Kiều Mộc Ân bị mất chiếc lắc tay.
Chứng cứ quá rõ ràng, không thể nào chối cãi.
Chủ nhiệm giáo vụ kinh ngạc nhìn Khương Bảo Lê, trong lòng không khỏi thắc mắc.
Cô học trò này thật sự may mắn đến vậy sao?
Hay là... cô vốn dĩ đã nắm được điều gì đó ngay từ đầu?
Nhưng ông ta không tiện hỏi nhiều, chỉ chậm rãi nói: "Chỉ cần có làm thì nhất định sẽ để lại dấu vết."
Ông ta trầm ngâm một lát rồi mới lên tiếng: "Dù vậy, chúng tôi vẫn phải mời chuyên viên giám định đến kiểm tra, xác nhận xem bức ảnh này có phải là sản phẩm của chỉnh sửa hay không."
"Không vấn đề gì."
Khương Bảo Lê bình thản đáp, ánh mắt lộ rõ sự tự tin, "Em còn có nhân chứng nữa."
Nghe thấy thế, chủ nhiệm giáo vụ hơi nhíu mày.
Trong lòng ông ta hiểu rõ, nếu thật sự có người đứng ra làm chứng, vậy thì vụ việc này sẽ trở nên vô cùng rắc rối.
Dù ông ta có muốn thiên vị cho Thẩm Chân Chân đi chăng nữa, thì cũng không thể nào bẻ cong sự thật một cách trắng trợn như vậy.
Huống chi, nếu để tin tức này lan ra ngoài, danh tiếng của học viện cũng sẽ bị ảnh hưởng không ít.
Vậy nên, ông ta quyết định tạm thời giữ im lặng.
Khương Bảo Lê không nóng vội, cô đứng trước cửa phòng giáo vụ suốt hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, sau khi các giáo viên chuyên ngành Truyền thông kiểm tra tấm ảnh và xác nhận rằng không có bất kỳ dấu vết chỉnh sửa nào, chủ nhiệm giáo vụ mới mời cô quay trở lại văn phòng.
Sắc mặt ông ta dịu đi thấy rõ.
Ông ta đích thân rót cho cô một ly nước, sau đó chậm rãi nói: "Học viện đã quyết định hủy bỏ quyết định đuổi học đối với em. Đồng thời, chúng tôi cũng muốn gửi lời xin lỗi vì đã vội vàng đưa ra kết luận sai lầm trước đó."
Dù lời xin lỗi này có vẻ chân thành, nhưng thực chất chỉ là hình thức.
Khương Bảo Lê hiểu rõ điều đó.
Ngay sau đó, chủ nhiệm giáo vụ tiếp tục: "Tuy nhiên, học viện hy vọng em có thể bỏ qua chuyện này, đừng làm lớn chuyện hay báo cảnh sát. Dù gì thì đây cũng là mâu thuẫn giữa các bạn học với nhau, nếu khiến mọi chuyện trở nên ầm ĩ, sẽ không hay cho cả đôi bên."
Khương Bảo Lê khẽ cười, nụ cười đầy ẩn ý.
Cô đã đoán trước được điều này.
Nhà trường chắc chắn sẽ không muốn Thẩm Chân Chân phải chịu trách nhiệm, càng không muốn vụ việc lan rộng gây ảnh hưởng đến danh tiếng học viện.
Cô chậm rãi đặt ly nước xuống bàn, rồi nhẹ nhàng nói: "Em chỉ có một yêu cầu thôi. Em muốn học viện liên hệ với Thẩm Đình Sơn, báo rõ ràng rằng tất cả chỉ là hiểu lầm. Đồng thời, học viện phải công khai thông báo chuyện này để lấy lại danh dự cho em."
Chủ nhiệm giáo vụ thoáng ngập ngừng, nhưng rồi ông ta cũng gật đầu đồng ý.