Làn da trắng như tuyết, mềm mại như ngọc, còn ngũ quan thì tinh xảo đến mức khiến người ta phải say đắm.
Một mỹ nhân hiếm có.
Cuối cùng, quản gia đưa ra một quyết định táo bạo—
Đưa cô gái này đến thẳng phòng ngủ của cậu chủ.
“Cô Khương, mời cô vào phòng nghỉ ngơi một lát.”
Ông ta giữ nút mở thang máy, chờ Khương Bảo Lê bước vào.
Khi nhìn thấy trên người cô còn dính đầy vết máu, ông ta nói tiếp: “Cô có thể sử dụng phòng tắm trong phòng ngủ. Người giúp việc đã chuẩn bị sẵn quần áo phù hợp cho cô rồi.”
Khương Bảo Lê cau mày, lập tức hỏi: “Bao giờ Tư Độ về vậy?”
“Chưa biết nữa. Nhưng giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của cậu chủ luôn rất ổn định. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ không về muộn quá đâu.”
Nghe vậy, cô nheo mắt, nghiêng đầu hỏi tiếp: “Anh ta vẫn luôn làm vậy với tất cả mọi người à?”
Quản gia thoáng ngạc nhiên, nhẹ nhàng hỏi lại: “Cô đang muốn nói điều gì?”
Khương Bảo Lê nhếch môi, giọng nói lạnh lùng nhưng không hề che giấu sự mỉa mai: “Thả chó để dọa nạt con gái, dọa đủ rồi thì đưa vào biệt thự, cho họ ngủ một giấc? Hay là quay lại vài đoạn video để uy hϊếp, rồi bắt người ta làm những chuyện quá đáng?”
Lời nói của cô sắc bén như một mũi dao, đâm thẳng vào sự im lặng của không gian xung quanh.
Giọng điệu cô dứt khoát, ẩn chứa sự phẫn nộ bị dồn nén đến cực hạn.
Quản gia lặng người trong giây lát, rồi chậm rãi lên tiếng: “Cô hiểu lầm rồi. Cô là người đầu tiên được cậu chủ mời lên tầng trên.”
Khương Bảo Lê nhíu mày, trong lòng dấy lên nghi hoặc.
Cô vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng chưa kịp mở miệng, quản gia đã dứt khoát nhấn vào nút tầng ba rồi lùi ra khỏi thang máy.
Cửa thang máy trượt mở một cách êm ái.
Trước mắt cô là một căn phòng rộng lớn… Nhưng điều đầu tiên khiến cô chú ý không phải là sự xa hoa, mà chính là—
Sự trống trải đến lạnh lẽo.
Cả căn phòng mang gam màu chủ đạo là đen, trắng và xám, toát lên vẻ lạnh lẽo nhưng vô cùng gọn gàng, không có lấy một món đồ thừa thãi.
Chính giữa phòng là một chiếc giường lớn màu xám đậm, đầu giường trống trơn, không tủ đựng đồ, không tủ quần áo, thậm chí ngay cả bàn làm việc cũng không hề xuất hiện.
Khương Bảo Lê không nhịn được mà thầm nghĩ, trang viên nhà họ Tư lộng lẫy đến thế mà phòng khách lại đơn giản như vậy sao?
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, có lẽ cũng chẳng có gì lạ.
Tên biếи ŧɦái đó chắc hẳn chẳng có bao nhiêu bạn bè, quanh năm suốt tháng chẳng ai lui tới, vậy thì căn phòng dành cho khách tối giản thế này cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ là, khi vừa bước vào trong, cô mới phát hiện... đúng là không cần đến tủ quần áo thật.
Bởi vì bên trong căn phòng này có hẳn một phòng thay đồ chuyên dụng, diện tích rộng bằng cả một lớp học, được thiết kế tinh tế và sang trọng.
Đối diện với phòng thay đồ là một phòng tắm vô cùng rộng rãi.
Bồn tắm chìm lớn đến mức có thể chứa được bốn, năm người.
Tấm gương lớn ốp kín cả bức tường, phản chiếu mọi ngóc ngách của căn phòng, nhưng lạ thay, bên trong lại thiếu hẳn đồ dùng cá nhân.
Khương Bảo Lê thầm đoán, có lẽ nơi này luôn có người giúp việc đến dọn dẹp mỗi ngày, vì vậy mà căn phòng mới sạch sẽ, gọn gàng đến mức không nhiễm một hạt bụi.
Ít nhất… nhà họ Thẩm cũng như vậy.
Ban đầu, cô chỉ định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đợi tên biếи ŧɦái kia quay về.
Chỉ khi tận mắt trông thấy anh xóa bỏ đoạn video đó, cô mới có thể rời đi mà không còn vướng bận.
Cô không bao giờ, không bao giờ muốn dính dáng đến người đàn ông này.
Nhưng lúc này, cơ thể cô lại vô cùng khó chịu.
Quần áo ướt sũng dính bết vào da, gây ngứa ngáy khó chịu.
Hơn nữa, mùi tanh của vết máu vẫn còn phảng phất, khiến dạ dày cô quặn thắt, chỉ muốn nôn ra ngay lập tức.
Ánh mắt cô rơi vào phòng tắm rộng rãi trước mặt.
Trên kệ đã được chuẩn bị sẵn một bộ đồ ngủ sạch sẽ, từng chi tiết nhỏ nhặt đều chu đáo đến đáng ngạc nhiên.
Đã có sẵn thì không dùng thật là phí, cô cũng chẳng phải kiểu người tự làm khổ bản thân.
Cô luôn muốn ăn ngon mặc đẹp, muốn hưởng thụ mọi thứ trong tầm tay mình.
Thế là, Khương Bảo Lê mở nước vào bồn tắm, bật chế độ massage sóng mạnh nhất, sau đó thoải mái ngâm mình trong làn nước ấm áp.
Cảm giác nặng nề trên cơ thể dần tan biến.
Sau khi tắm xong, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cả người thư giãn đến mức không muốn nhấc chân ra khỏi phòng tắm.
Cô dùng máy sấy hong khô mái tóc, rồi chậm rãi quay trở lại phòng.
Bàn chân trần giẫm lên tấm thảm lông cừu mềm mại, ngón chân lún sâu vào từng sợi lông mịn màng.
Cảm giác này khiến cô bỗng nhớ về những ngày thơ ấu—
Thuở nhỏ, cô từng tranh thủ lúc thủy triều rút để ra bãi cát ven biển bắt sâu biển đem bán.
Cát ở đó cũng mềm mịn như tấm thảm này, mỗi khi đặt chân lên đều cảm giác như bị nhấn chìm xuống một lớp bùn dày đặc.