Kỷ An Triệt đã đọc nguyên tác tiểu thuyết, anh biết Cố Hàn Châu thậm chí còn chẳng nỡ giẫm chết một con kiến ven đường, hắn tốt bụng đến mức có chút thánh mẫu.
Hiện tại, Cố Hàn Châu vẫn còn tràn đầy hy vọng vào tương lai, trong mắt hắn lấp lánh ánh sáng tựa những vì sao.
Đúng là tuổi trẻ rực rỡ vô tư lự.
Nghĩ đến kết cục thê thảm của Cố Hàn Châu trong tương lai, Kỷ An Triệt bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Giúp đỡ bạn học bị bắt nạt có sai không?
Không sai.
Cứu người qua đường bị ngất xỉu có sai không?
Càng không sai.
Bản thân lòng tốt không hề sai, sai là đám cầm thú bạo lực học đường kia.
Nhưng lời cảnh báo cần thiết vẫn phải nói, nếu không, một ngày nào đó, bé nam chủ tội nghiệp này có khi bị bán đi còn vui vẻ đếm tiền giúp kẻ lừa mình.
Kỷ An Triệt trầm mặt, cố ý dọa dẫm:
“Người quá tốt sẽ bị kẻ khác ức hϊếp, ngựa quá hiền sẽ bị người cưỡi. Nếu quá lương thiện, cậu sẽ bị người ta chà đạp, cuối cùng đến xương cũng chẳng còn. Nếu hôm nay tôi cũng cùng đám côn đồ kia bắt nạt cậu thì sao?”
Cố Hàn Châu dường như bị lời nói của anh làm cho hoảng sợ, sắc mặt vốn đã tái nhợt nay càng trắng bệch hơn, tấm lưng gầy gò khẽ run rẩy, trông như chỉ cần một cơn gió nhẹ là có thể đổ gục.
Kỷ An Triệt ánh mắt phủ đầy hàn ý, tiếp tục lạnh lùng dọa dẫm:
“Chính vì lòng tốt của cậu, sau này có thể sẽ bị đám lưu manh nhắm đến. Trong trường này, bọn chúng có tiền có thế, cậu không thể phản kháng, chỉ có thể trở thành mục tiêu trả thù của chúng. Chúng sẽ cô lập cậu, đánh đập, sỉ nhục cậu, thậm chí có thể uy hϊếp cả người nhà cậu đấy.”
Nghe thấy hai chữ “người nhà”, sắc mặt Cố Hàn Châu càng trở nên trắng bệch.
Mái tóc đen lòa xòa che khuất đôi mắt hắn, không ai có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt ấy.
Nếu lúc này Kỷ An Triệt có thể nhìn thẳng vào mắt hắn, anh sẽ phát hiện, trong đôi mắt sâu thẳm kia không hề có chút sợ hãi nào, mà chỉ tràn đầy hận ý và sự u ám nồng đậm, đến mức dường như có thể hóa thành chất độc ăn mòn tất cả.
Kỷ An Triệt hạ giọng khẽ nhắc nhở:
“Sau này đừng tùy tiện giúp người khác. Lỡ như tôi không phải người tốt thì sao? Lỡ như tương lai tôi lấy oán báo ân thì sao?”
Trong nguyên tác tiểu thuyết, phần lớn những kẻ từng được nam chủ giúp đỡ sau này đều trở mặt vô tình. Có lẽ đây chính là sự ngu xuẩn của một bộ tiểu thuyết ngu xuẩn.
Cố Hàn Châu cúi đầu, giọng nói khẽ khàng:
“Không phải đâu... Triệt ca là người tốt. Ban đầu anh đối xử với tôi không tốt, nhưng vừa rồi anh đã cứu em, nên anh là người tốt.”
Lần nữa ngước mắt lên, biểu cảm trên mặt Cố Hàn Châu lại trở về vẻ ngây ngô đơn thuần. Hắn cong khóe mắt, cười ngốc nghếch:
“Trên đời này, người tốt vẫn nhiều hơn.”
“Tôi là người tốt?”
Kỷ An Triệt cười lạnh, sự dịu dàng vừa rồi lập tức tan biến không dấu vết. Trong chớp mắt, thần sắc anh trở nên băng lãnh và hung hiểm.
Anh túm lấy cổ áo Cố Hàn Châu, mạnh tay đẩy hắn về phía bức tường phía sau.
Bụi mù tung lên, Cố Hàn Châu loạng choạng vài bước mới đứng vững, lưng đập mạnh vào bức tường trắng xám.
Lớp sơn cũ kỹ bong tróc lả tả, những sợi dây thường xuân xanh biếc rì rào xao động. Những cành lá non đứt gãy xoay tròn trong không trung rồi chậm rãi rơi xuống bãi cỏ.
Hắn trợn tròn mắt kinh hãi, gần như không thể tin nổi, lắp bắp gọi: “Anh…”
Nắm đấm hung hãn lao thẳng về phía mặt hắn.
Cảm nhận được luồng gió sắc bén phả vào da, đồng tử Cố Hàn Châu co rút, theo phản xạ lập tức nhắm chặt mắt.
Nhưng cơn đau mãi không ập đến.
Hắn rụt rè mở mắt ra một khe nhỏ, liền thấy khóe môi Kỷ An Triệt hơi nhếch lên, đôi mắt màu nâu nhạt lóe lên tia thích thú.
Rõ ràng vừa rồi chỉ là đang trêu chọc hắn.
Mặt Cố Hàn Châu bỗng đỏ bừng, hắn thở hổn hển, vội vàng dùng sức đẩy mạnh Kỷ An Triệt ra.
Kỷ An Triệt vỗ nhẹ lên mặt hắn, giọng điệu thoải mái nhưng tràn đầy trêu đùa: “Nhóc con, đừng dễ dàng tin người như vậy.”
Từ góc nhìn của Kỷ An Triệt, anh có thể thấy rõ cả khuôn mặt Cố Hàn Châu đỏ bừng vì bị chọc giận, thậm chí đến vành tai cũng hơi phiếm hồng.