"Ồ." Cơ Ngọc gật đầu, "Ta hiểu rồi, ngươi lo lắng cho nàng ta chứ không phải ta." Nàng cười cười nói, "Là ta tự mình đa tình, xin lỗi." Nàng liếc nhìn tiểu nhị đang do dự có nên dọn món lên hay không, "Nếu hai người không muốn đánh nhau nữa, vậy có thể tránh ra được không? Ta muốn ăn cơm, hai người đang chắn đường ta."
Khuôn mặt tái nhợt của Lam Tuyết Phong lộ vẻ khó xử, hắn vội vàng lùi về phía sau, cách xa nàng, Cơ Ngọc không thèm nhìn hắn lấy một cái, cũng không để ý đến Nguyệt Trường Ca vẫn đang tức giận, cúi đầu ăn cơm.
Nguyệt Trường Ca dường như vẫn còn rất ấm ức, chạy đến trước mặt Lục Thanh Gia cáo trạng, kể lại lời nói của nàng, hai mắt ngấn lệ hỏi: "Sư tôn, người chịu để mặc nàng ta bôi nhọ người sao? Người cao khiết như vậy, sao có thể bị loại người này sỉ nhục?"
Cơ Ngọc đang ăn cơm nghe không nổi nữa, trợn trắng mắt nói: "Làm ơn ta vẫn còn ở đây, nói chuyện chú ý một chút được không? Cái gì gọi là "loại người này"? Ta là loại người nào?"
Nguyệt Trường Ca tức giận nói: "Ngươi là loại người nào tự ngươi rõ ràng nhất! Lúc trước ngươi đã câu dẫn Lam đại ca như thế nào, ngươi quên rồi sao?! Ngươi dùng mị thuật mê hoặc Lam đại ca, nếu không phải ta và các vị đạo trưởng khác kịp thời đuổi tới thì ngươi đã toại nguyện rồi!"
Tay Cơ Ngọc cầm đũa cứng đờ.
Nàng muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại bị ánh mắt của Lục Thanh Gia dập tắt.
Hắn nhíu mày nhìn nàng một hồi, lại nhìn Lam Tuyết Phong đang vô cùng khó xử, vẫn không lên tiếng giải thích cho lời nói hồ đồ vừa rồi của Cơ Ngọc.
Tay hắn nắm chặt thành quyền trong tay áo, nhưng trên mặt vẫn đoan chính, nghiêm nghị nói: "Trường Ca, im lặng. Ngươi là nữ tử, bây giờ cũng là đệ tử Ảnh Nguyệt Tiên Tông, cần phải chú ý lời nói."
Nguyệt Trường Ca nghe vậy xấu hổ nói: "Xin lỗi sư tôn, đệ tử sai rồi, sau này đệ tử sẽ không nói những lời ô uế này nữa."
Cơ Ngọc nhìn bọn họ, thật sự hết muốn ăn.
Nàng nhìn lướt qua mọi người ở đây, lời nói của Lục Thanh Gia nghe qua thì cũng không có gì, nhưng kỳ lạ ở chỗ câu trả lời của Nguyệt Trường Ca khiến cho lời nói của Lục Thanh Gia nghe như đang nói, những chuyện mà nguyên chủ làm quá mức không thể chấp nhận được, một cô nương tốt đẹp như Nguyệt Trường Ca chỉ cần miêu tả một chút thôi cũng đã vấy bẩn miệng lưỡi rồi.
Mặc dù những chuyện bị lên án đó không phải do Cơ Ngọc làm, nhưng bây giờ nàng thay thế nguyên chủ, đây là sự thật không thể thay đổi.
Bọn họ chỉ trích nguyên chủ, cũng chính là đang chỉ trích nàng.
Nàng đột nhiên cười, đứng dậy dịu dàng nói: "Nguyệt Trường Ca, ngươi thật sự cho rằng ta muốn nam nhân nào còn cần phải dùng mị thuật sao?"
Nguyệt Trường Ca ngây người, mở to mắt nhìn nàng.
Cơ Ngọc tùy tiện kéo một tiểu đạo sĩ của Thục Sơn phái lại gần, nhìn hắn với lúm đồng tiền như hoa, nhỏ giọng nói: "Tiểu đạo trưởng, chàng có thích ta không, ta đi với chàng nhé?"
Tiểu đạo sĩ sợ đến ngây người, không dám tin nhìn khuôn mặt kiều mị của Cơ Ngọc gần trong gang tấc, giọng nói của nàng mềm mại êm tai, mang theo chút nũng nịu khiến hắn tê dại cả người, chân đứng không vững.
Hắn ngây ngốc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đạo tâm vững chắc lập tức sụp đổ, lắp bắp nói: "Ta, ta... ngươi... ngươi..." Hắn nói không nên lời, nhưng lại không nhịn được muốn đưa tay sờ mặt nàng.
Cơ Ngọc đứng đó, ngoan ngoãn nhắm mắt chờ hắn chạm vào, cảnh tượng quyến rũ đó khiến cho những người ở đây, trừ Lam Tuyết Phong không nhìn thấy ra, đều có chút không chịu nổi.
Ngay khoảnh khắc tiểu đạo sĩ sắp chạm vào Cơ Ngọc, chén trà trong tay Lục Thanh Gia gần như vỡ vụn.
Hắn đứng dậy, khí thế lạnh lùng lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, các đệ tử Thục Sơn khác đều hoàn hồn, xấu hổ sờ đầu.
Còn tiểu đạo sĩ bị Cơ Ngọc lôi kéo vẫn nhìn nàng chằm chằm không rời mắt.
Lục Thanh Gia đi đến trước mặt bọn họ, tùy ý phẩy tay áo, tiểu đạo sĩ kia liền tối sầm mặt mày, ngất xỉu.
Cơ Ngọc thu hồi bộ dạng vừa rồi, lạnh lùng nhìn hắn, hắn chỉnh lại tay áo thản nhiên nói: "Đừng đùa nữa, chúng ta phải đi rồi."
Lục Thanh Gia vừa nói phải đi, Cơ Ngọc bỗng nhiên không muốn đi nữa.