Cơ Ngọc cười nhạt, coi như không thấy bọn họ, tùy tiện tìm một chiếc bàn trống ngồi xuống.
Nàng rất mệt mỏi, kiệt quệ cả người, mặc dù đã tích cốc từ lâu nhưng vẫn muốn ăn chút gì đó.
Nàng gọi tiểu nhị đến gọi món, sau đó gục xuống bàn tiếp tục nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên có người ngồi xuống bên cạnh, nàng nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Nguyệt Trường Ca.
Nàng ta đến đây, vậy Lục Thanh Gia đâu?
Cơ Ngọc đột nhiên ngồi thẳng dậy, thấy Lục Thanh Gia vẫn ngồi ở chỗ cũ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cơ Ngọc." Nguyệt Trường Ca không gọi nàng là yêu nữ mà bình tĩnh nhìn nàng, hỏi một câu nàng không thể trả lời, "Tối qua ngươi làm sao vậy?"
Cơ Ngọc im lặng không nói, trên mặt không chút biểu cảm.
Nguyệt Trường Ca cảm thấy sắc mặt nàng còn tệ hơn hôm qua, giống như rất mệt mỏi liền nhíu mày nói: "Tối qua ngươi làm gì, tại sao lại kêu thảm thiết như vậy, sáng nay sao lại thành ra thế này? Tối qua sư tôn có ở trong phòng ngươi không?"
Nàng mơ hồ cảm thấy nguyên nhân Cơ Ngọc kêu thảm thiết lần này chắc cũng giống như lần trước ở nhà riêng.
Nàng rất tò mò rốt cuộc là vì sao, có phải sư tôn đang trừng phạt nàng ta không?
Nếu đúng là như vậy, trong lòng nàng còn thoải mái hơn một chút, nếu không phải, vậy thì là nguyên nhân gì?
Cơ Ngọc nhìn bộ dạng chất vấn của nàng ta, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Hai sư đồ bọn họ không một ai cho nàng sống yên ổn, dựa vào cái gì chứ?
Nàng ta cũng đừng hòng sống yên ổn.
Cơ Ngọc khẽ cười, ra vẻ ái muội nói: "Tiểu đạo hữu hỏi những điều này làm gì? Thật khiến người ta ngượng ngùng. Thử hỏi trên đời này còn có chuyện gì có thể khiến một cô nương hét thảm thiết, sáng hôm sau lại kiệt quệ cả người chứ? Tự ngươi ngẫm lại đi."
Nguyệt Trường Ca ngây người, sau khi hiểu được ý của Cơ Ngọc, nàng ta đột nhiên đứng dậy quát lớn: "Không thể nào! Ngươi nói bậy nói bạ bôi nhọ sư tôn ta, ta gϊếŧ ngươi!"
Cơ Ngọc lạnh lùng nhìn nàng, nàng ta rút ra thanh đoản kiếm kỳ quái kia ra.
Cơ Ngọc biết lai lịch của thanh kiếm này, nó được làm từ nghịch lân của Thần Long, nghe nói chỉ có thanh kiếm này mới có thể làm Lục Thanh Gia bị thương, làm suy yếu phượng hoàng hỏa trên người hắn.
Cơ Ngọc đột nhiên rất muốn thử xem liệu mình có thể chết dưới thanh kiếm này hay không, nếu có thể, nàng cũng không cần phải bị hành hạ nữa.
Tỷ lệ chạy trốn của nàng bây giờ quá nhỏ, nhỏ đến mức nàng có chút nản lòng, bắt đầu tiêu cực.
Nhưng thanh kiếm này chưa kịp hạ xuống đã bị một thanh kiếm khác chặn lại.
Cơ Ngọc nhìn sang, là Lam Tuyết Phong.
Vị thanh niên bịt mắt lụa trắng thấp giọng nói: "Đây là quán trọ phàm giới, đừng làm loạn."
Nguyệt Trường Ca thở hổn hển nói: "Lam đại ca, yêu nữ này bôi nhọ sư tôn ta, hại chết đại ca ta, tội ác tày trời, ta muốn gϊếŧ nàng!"
Lam Tuyết Phong nghiêng đầu, giọng nói của nàng quá lớn, lỗ tai hắn vốn nhạy bén, bị nàng làm cho hơi đau.
Hắn chậm rãi nói: "Chuyện của đại ca ngươi, lúc đó ta cũng có mặt, không liên quan đến nàng ta, ta đã nói với ngươi rồi."
Cơ Ngọc liếc xéo hắn, thản nhiên nói: "Lam đạo trưởng hà tất phải ngăn cản vị tiểu đạo hữu này, chẳng phải ngươi đã giúp nàng ta tìm được ta sao? Ngươi đã giúp nàng ta tìm ta, chẳng phải ngầm đồng ý cho nàng ta báo thù, bây giờ còn giả vờ giả vịt làm gì?"
Nàng thật sự không hiểu.
Nguyệt Trường Ca có thể tìm được nguyên chủ, Lam Tuyết Phong chính là ân nhân, nếu không có hắn, một tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng hai như Nguyệt Trường Ca làm sao có thể tìm được nguyên chủ thần thông quảng đại kia chứ?
Hắn đã ra tay giúp đỡ, chắc chắn là đồng ý cho Nguyệt Trường Ca đến báo thù, bây giờ còn nói những lời này làm gì?
Lam Tuyết Phong chậm rãi "nhìn" về phía nàng, nói từng chữ một: "Ta giúp nàng ta tìm tung tích của ngươi là hy vọng hai người có thể hòa giải."
Hắn buông kiếm xuống, giọng nói lạnh nhạt xa cách: "Nàng ta đã hứa sẽ nói chuyện tử tế với ngươi, sẽ không chọc giận ngươi, ngược lại khiến bản thân bị thương. Kể cả hôm nay, ta ngăn cản nàng ta cũng không phải giả vờ giả vịt trước mặt ngươi, nàng ta căn bản không phải đối thủ của ngươi, nếu động thủ, người gặp chuyện chỉ có thể là nàng ta, chứ không phải ngươi."