Nữ Tu Hợp Hoan Tông Tuyệt Đối Không Nhận Thua

Chương 20: Ngày đó sẽ không tới đâu

Nguyệt Trường Ca là một cô gái trẻ tuổi, đối với chuyện nam nữ chỉ mới ở giai đoạn chớm nở, những chuyện sâu xa hơn, nàng không nghĩ đến ngay lập tức.

Nàng ngơ ngác đứng đó, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau mới quay đầu lại lẩm bẩm: "Lam đại ca?"

Lam Tuyết Phong bịt mắt bằng lụa trắng, mặc đạo bào đứng ở cửa, nghiêng đầu nói: "Ta nghe thấy tiếng hét nên đến xem sao." Hắn định bước tới, Nguyệt Trường Ca kéo tay áo hắn lại.

"Lam đại ca, có kết giới." Nguyệt Trường Ca mím môi nói, "Tiếng kêu phát ra từ phòng của Cơ Ngọc, ta ở phòng bên cạnh, nghe thấy liền muốn đến xem sao, nhưng... Sư tôn đã thiết lập kết giới ở cửa."

Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Lam Tuyết Phong không chút biểu cảm, hắn nắm Lưu Vân kiếm nói: "Sư tôn của ngươi là Quỳnh Hoa quân?"

Nguyệt Trường Ca gật đầu, kể lại toàn bộ sự việc xảy ra ở nhà riêng của Cơ Ngọc, tuy không thêm mắm dặm muối gì, nhưng lời lẽ lại miêu tả sự thống khổ của nàng quá nhiều khiến Cơ Ngọc giống như một kẻ xấu xa ích kỷ, tùy ý khinh nhục tu sĩ cấp thấp.

Lam Tuyết Phong cúi đầu trầm mặc một hồi, lát sau vẫn muốn thử phá giải kết giới, nhưng thử vài lần, kết giới vẫn vững vàng như cũ, không chút gợn sóng.

Bên trong kết giới.

Cơ Ngọc đau đớn đến mặt mày tái mét, ôm hai tay lăn lộn trên đất.

Nàng ướt đẫm mồ hôi, búi tóc rối tung, quần áo xộc xệch, dùng chút sức lực cuối cùng nức nở nói: "Lục Thanh Gia, ngươi mau lấy thứ đồ kia ra đi, ta sắp bị thiêu chết rồi, đau quá, ta không chịu nổi..."

Lục Thanh Gia ngồi ngay ngắn trên ghế nhìn nàng, mặt không chút cảm xúc, lạnh lùng đến cực điểm, thậm chí còn có chút thích thú.

Cơ Ngọc nước mắt lưng tròng, run rẩy giơ tay chỉ vào hắn: "Ta cầu xin ngươi, đau quá, mau lấy ra đi..."

Nghe thấy chữ "cầu xin", Lục Thanh Gia mới hơi có chút phản ứng.

Hắn đứng dậy đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, ngón tay thon dài như ngọc nâng cằm nàng lên, ôn tồn nói: "Ngươi muốn song tu với ta, ngươi tính kế ta, ta cũng để ngươi toại nguyện, ngươi dùng thủ đoạn lấy đi đồ của ta, làm sao ngươi có thể dễ dàng trả lại cho ta được."

Đây không phải lần đầu tiên hắn nói những lời tương tự, Cơ Ngọc đau đớn đến mức thần trí hỗn loạn, nói năng lộn xộn: "Là ta ti tiện, là ta sai rồi, ngươi mau lấy ra đi, ta từ bỏ, ta không xứng..."

Lục Thanh Gia chậm rãi nói: "Ngươi thật sự không xứng, nhưng dù ta muốn, bây giờ cũng không lấy ra được."

Hắn buông nàng ra, đứng dậy định rời đi, Cơ Ngọc túm chặt vạt áo hắn, dùng sức níu lấy nói: "Lục Thanh Gia, không bằng ngươi gϊếŧ ta luôn đi, hành hạ ta như vậy, nhìn ta đau đớn, ngươi vui lắm sao?!"

Thật ra, hắn cũng không vui vẻ gì.

Nhưng hắn sẽ không nói cho nàng biết.

Lục Thanh Gia thản nhiên nói: "Bộ dạng hiện giờ của ngươi thật sự rất thú vị, ít nhất thú vị hơn là gϊếŧ ngươi. Hay là ta tìm một khối Lưu Ảnh thạch ghi lại cảnh tượng này, chờ sau khi lấy xong tinh huyết, ngươi chết rồi, lúc rảnh rỗi ta cũng có thể lấy ra thưởng thức."

Cơ Ngọc tức giận đến cực điểm, dùng sức kéo vạt áo hắn nói: "Ngươi không gϊếŧ ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận."

Nghe lời tuyên bố đầy căm phẫn của nàng, Lục Thanh Gia khẽ cười nói: "Thật sao?"

"Ngươi nhớ kỹ cho ta, tốt nhất ngươi đừng bao giờ rơi vào tay ta, nếu không đến lúc đó, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!" Cơ Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói.

Lục Thanh Gia rút vạt áo của mình về, thản nhiên nói: "Được, ta chờ ngày đó. Nhưng hiển nhiên, ngày đó sẽ không bao giờ đến."

Cơ Ngọc cuối cùng cũng đau đến ngất đi.

Lục Thanh Gia nhìn nàng một cái, trầm mặc hồi lâu rồi cúi người bế nàng lên.

Khi tỉnh lại, nàng nằm trên giường chăn đắp kín mít, giống như vẫn luôn ngủ yên ổn từ trước đến nay.

Nàng chậm rãi ngồi dậy, cơn đau trên người đã biến mất, nhưng ký ức trong đầu lại vô cùng sâu sắc, căn bản không thể nào quên được.

Nàng thay quần áo, chải lại tóc, mặt lạnh bước ra ngoài.

Khi đến tầng một của khách điếm, nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, trừ tu sĩ ra thì không còn người phàm nào nữa.

Lục Thanh Gia đã xuống lầu, hắn đang ngồi đối diện với Nguyệt Trường Ca.

Nguyệt Trường Ca vẫn chưa thể tích cốc, cần phải ăn cơm, còn Lục Thanh Gia thì không cần nên chỉ ngồi một bên uống trà.

Thật là một bức tranh sư đồ hòa thuận.