Cơ Ngọc bước xuống bậc thang, Lục Thanh Gia nhìn theo nàng.
Nàng đi đến trước mặt Nguyệt Trường Ca, nói từng chữ rõ ràng: "Ta không hại hắn, ta biết hắn có lẽ rất quan trọng với ngươi, nhưng ta thật sự không có ấn tượng gì với hắn, ta thậm chí còn không biết tên họ và xuất thân của hắn. Vì sao hắn lại chủ động đi lấy Cửu Dạ Liên, ngươi và ta đều rất rõ ràng, ngươi không thể nào vì hắn thích ta, muốn lấy lòng ta, mà ta không thích hắn, không đau lòng thương tiếc hắn mà đổ hết lên đầu ta, nói là ta hại chết hắn chứ?"
Nguyệt Trường Ca lùi lại mấy bước, hai mắt đẫm lệ nói: "Không phải, không phải như vậy..."
"Chính là như vậy." Cơ Ngọc tiến lại gần nàng, không cho nàng dây dưa thêm nữa, "Chuyện này thật sự không liên quan đến ta, ta có thể hiểu tâm tình của ngươi, nhưng không thể hiểu được việc ngươi hết lần này đến lần khác bôi nhọ ta, bây giờ ngươi nên chấp nhận sự thật đại ca ngươi đã chết, nếu ngươi nhất định phải tìm ai đó để báo thù mới có thể thấy thoải mái hơn, ta khuyên ngươi nên đi tìm con yêu thú trong bí cảnh Ngọc Hư Sơn kia."
Nói xong, Cơ Ngọc xoay người rời đi, vạt áo và mái tóc dài theo động tác của nàng khẽ bay lên rồi lại trở về yên tĩnh.
Lục Thanh Gia nhìn theo bóng dáng nàng, suy nghĩ về lời giải thích vừa rồi, nghĩ đến cái chết vô nghĩa của vị nghĩa huynh kia của Nguyệt Trường Ca, đáy mắt hiện lên một tia chế giễu nhàn nhạt.
"Sư tôn..." Giọng nói nghẹn ngào của Nguyệt Trường Ca vang lên, "Thật sự, thật sự là ta sai sao?" Nàng ngã xuống đất, ôm mặt nức nở nói, "Thật sự là ta hiểu lầm sao? Đại ca cứ như vậy mà chết sao?"
Lục Thanh Gia im lặng một hồi, cố gắng dùng giọng điệu công bằng nói: "Nếu ngươi thật sự không cam lòng, vào bí cảnh Ngọc Hư Sơn gϊếŧ con yêu thú kia cũng là một lựa chọn không tồi."
Nguyệt Trường Ca ngơ ngác nói: "Nhưng con yêu thú kia có tu vi Kim Đan kỳ, ta mới chỉ Luyện Khí kỳ, làm sao có thể là đối thủ của nó?"
Lục Thanh Gia xoay người đối mặt với nàng, nhìn nàng một hồi, đôi mắt phượng sâu thẳm hiện lên vài phần cảm xúc mà nàng không hiểu.
Hắn trầm giọng nói: "Cơ Ngọc cũng có tu vi gần Kim Đan kỳ, so với con yêu thú kia, khác biệt chỉ là một người một yêu, ngươi có dũng khí đến tìm nàng, vì sao không có dũng khí đi tìm con yêu thú?"
Nguyệt Trường Ca kinh ngạc nhìn hắn: "Sư tôn, ta..."
"Hiện tại ngươi đúng là quá yếu." Lục Thanh Gia cắt ngang lời nàng, "Trước tiên hãy theo ta về Ảnh Nguyệt Tiên Tông, chuyện báo thù đợi đến khi Trúc Cơ rồi hãy nói." Nói xong, thân hình hắn hóa thành ngọn lửa màu vàng kim biến mất không còn tăm hơi.
Nguyệt Trường Ca nhìn nơi hắn biến mất, nơi đó trống không, không còn nam nhân như ngọc kia, không còn vị Thần Quân mạnh mẽ đến mức có thể phá hủy bí cảnh Ngọc Hư Sơn trong nháy mắt.
Nàng cảm thấy mình thật sự quá chấp nhất, lời Cơ Ngọc nói tuy rằng khó nghe, nhưng dường như cũng không sai.
Nàng cũng không thể yêu cầu sư tôn báo thù cho nàng, gϊếŧ Cơ Ngọc hay gϊếŧ con yêu thú kia, sư tôn tuy có năng lực này, nhưng nàng nên tự tay báo thù mới có ý nghĩa.
Hơn nữa, nàng cũng nhìn ra, sư tôn sẽ không giúp nàng.
Tỉnh táo lại, Nguyệt Trường Ca thề nhất định phải chăm chỉ tu luyện, sớm ngày Trúc Cơ, sau đó đến Ngọc Hư Sơn gϊếŧ yêu thú.
Nghĩ thông suốt, trong lòng nàng thoải mái hơn rất nhiều, muốn tìm Lục Thanh Gia hỏi khi nào thì về Ảnh Nguyệt Tiên Tông, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy hắn.
Cùng lúc đó, tại một góc tường nào đó trong phủ đệ.
Cơ Ngọc sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm vào cái lỗ chó trên mặt đất, vừa rồi nàng định nhân lúc hắn không chú ý mà chạy trốn, nhưng trong nháy mắt hắn đã xuất hiện bắt nàng lại.
Lục Thanh Gia dựa vào một gốc cây cười nhạt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Sao không tiếp tục nữa?"
Hắn chậm rãi nói: "Ta đã gỡ bỏ kết giới ở đây, nếu ngươi có thể chui ra, ta sẽ thả ngươi đi."
Cơ Ngọc quay đầu lại nhìn hắn: "Ngươi nói thật?"
Lục Thanh Gia nhìn nàng một lát rồi nói: "Nếu ta nói thật, ngươi sẽ chui sao?"