Diệp Tinh và Phó Đình An liên hôn, đến cả hôn lễ cũng không tổ chức.
Dù trong giới ai cũng biết chuyện này, nhưng chẳng ai để tâm.
Bởi hành động của Phó Đình An cho thấy rõ ràng là anh không hề coi trọng người vợ trên danh nghĩa này. Hơn nữa, nhà họ Diệp so với Phó thị, quả thực chẳng đáng nhắc tới.
Mối quan hệ đơn giản đến mức khiến người ta cảm thấy không chân thực này, lại trở thành “chứng cứ xác thực” để mấy cô gái ngồi bên suối nước nóng bàn tán về Phó Đình An.
“Phó Đình An nếu không phải vừa xấu vừa bất lực, thì sao đến mặt mũi cũng không dám lộ ra chứ?”
“Ha ha, mấy người đừng nói thế, Diệp Chi cũng khôn đấy chứ. Cô ta né được cuộc hôn nhân này, để một con nhỏ nhà quê từ trên núi xuống gánh thay.”
“Cái người từ trên núi xuống kia cũng đâu phải quê mùa gì? Tôi nghe nói cô ta từng tham gia một buổi tiệc, khiến cả khán phòng phải trầm trồ đấy.”
“Tôi không tin.”
Đám người mồm năm miệng mười, nói đi nói lại cũng chỉ có một ý: Phó Đình An không đáng để gả.
Thiên kim thật nhà họ Diệp vừa mới đón về kia lẽ ra phải đổi tên thành “thật xui xẻo” mới đúng.
Diệp Tinh không quen biết mấy cô tiểu thư này, bọn họ cũng chỉ nghĩ cô là người lạ được ai đó dẫn đến nên chẳng buồn hỏi han.
Cho đến khi Diệp Tinh bước thẳng tới trước mặt họ, mặt lạnh tanh lên tiếng.
Người vừa nãy buôn chuyện chợt phản ứng lại: “Cô, cô là Diệp Tinh?!”
Diệp Tinh mặt không chút cảm xúc: “Vừa rồi chẳng phải mấy người đã đổi tên cho tôi rồi sao? Không phải gọi tôi là “thật xui xẻo” à?”
Đối phương nghẹn họng.
Diệp Tinh thấy mấy cô tiểu thư này tuổi còn nhỏ, cũng không muốn chấp nhất với họ.
Nhưng cô cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người ta nắm bóp, giọng cô lạnh đi, từng chữ từng lời đầy đe dọa: “Chồng tôi không xấu, cũng rất tốt. Tôi lấy anh ấy là tự nguyện. Nếu còn để tôi nghe thấy mấy người nói xấu anh ấy, thì đừng trách tôi động tay.”
Diệp Tinh có thể mềm mỏng với người thân, nhưng với kẻ xúc phạm mình, cô cũng không hề nương tay.
Mấy cô tiểu thư trước mặt chỉ cảm thấy cô thô lỗ không chịu nổi.
“Cô còn dám động tay động chân với chúng tôi?! Nhà họ Diệp không dạy cô học lễ nghi à? Đúng là cái loại từ trên núi xuống, mãi không bỏ được cái mùi thôn dã.”
Cô tiểu thư họ Hoàng bị Diệp Tinh nhìn chằm chằm, mỉa mai đáp trả lời cảnh cáo.
Đám tiểu thư này đều là được nuông chiều từ bé, làm sao chịu nổi giọng điệu của Diệp Tinh.
Diệp Tinh hơi nheo mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười. Chỉ là, nụ cười không chạm tới đáy mắt, đó là tín hiệu nguy hiểm.
“Nói chồng tôi xong lại nói tôi, cô thật sự nghĩ tôi dọa đánh cô là đùa chắc?”
Nhóm cậu ấm cô chiêu sống trong nhung lụa, phần lớn đều có giáo dưỡng, sẽ không như đàn bà chanh chua động tay động chân với người khác.
Nhưng Diệp Tinh không lớn lên kiểu đó.
Cô lớn lên ở một ngôi làng nhỏ trên núi, không bị ràng buộc bởi những quy tắc lễ nghi.
“Soạt — ”
Diệp Tinh hất toàn bộ ly nước đặt trên bàn vào mặt tiểu thư họ Hoàng. Chiếc ly lăn lóc rơi xuống đất, cuối cùng bị một cục đá cản lại.
Nước hất lên mặt —
Không đau, nhưng cực kỳ nhục nhã.
Giống như cách cô ta miệng mồm chẳng kiêng dè mà bôi nhọ đời tư của Phó Đình An.
“Nhớ được bài học chưa?” Diệp Tinh hắt nước xong, khẽ cười hỏi: “Nếu chưa thì tôi dạy thêm cho cô một bài nữa.”
Cô tiểu thư họ Hoàng bị tạt đến tái mặt, tức đến phát run.
“Cô, cô dám!”
Giọng cô ta run rẩy, mặt tái mét như sắp ngất đến nơi.
Mấy cô gái lúc nãy còn hùa theo, giờ phút này đều im phăng phắc, như thể sợ người tiếp theo bị tạt nước sẽ là mình.
Diệp Tinh dù là đồ quê mùa, dù không được coi trọng, nhưng cô là người của Phó Đình An.
Bọn họ chỉ dám nói xấu sau lưng thôi.
Tiểu thư họ Hoàng ngồi đờ tại chỗ, thậm chí không có ai đưa cô ta cái khăn lau mặt.
Chậc.
Diệp Tinh thầm đánh giá trong lòng: “Đúng là chị em plastic mà.”
Cô nàng họ Hoàng bị bạn bè ngó lơ, mặt vẫn ướt sũng. Biểu cảm của cô ta từ khó chịu chuyển sang méo mó, rồi thành căm hận, tiếc là, Diệp Tinh chẳng thèm nhìn.