“Ta thích vị ca ca này!”
Lời vừa dứt, Quý Sương nhìn Du Ngọc Tuế với ánh mắt sáng rực, đầy vẻ thích thú như nhìn thấy một món đồ chơi yêu thích.
Trưởng công chúa giận tím mặt, Hiền phi và Thái hậu cũng bị tình huống bất ngờ này làm cho sửng sốt.
Mà Du Ngọc Tuế chỉ nghe thấy tiếng khớp ngón tay của Hoắc Tây Lăng kêu răng rắc. Hắn khẽ cúi đầu, che giấu biểu cảm, khiến Du Ngọc Tuế không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
Ngồi trên thượng vị, Du Phụng Vân nhìn thấy cảnh tượng này, khóe môi khẽ cong, cười nhẹ: “Thái tử, con thấy thế nào?”
Du Ngọc Tuế: “…”
Thấy thế nào? Có cho không cũng không cần!
“Phụ hoàng, người nhìn nhầm rồi, quận chúa đang chỉ Tam hoàng đệ của nhi thần.”
Nghe xong câu nói của Du Ngọc Tuế, cả đại điện rơi vào trầm mặc. Khoảng cách giữa Tam hoàng tử và thái tử vốn không gần nhau, mọi người ở đây đều nhìn rõ ràng, Quận chúa rõ ràng chỉ vào thái tử chứ không phải Tam hoàng tử.
Trưởng công chúa tuy bất ngờ vì thái tử lại có lòng tốt như vậy, nhưng vẫn vội vàng cứu vãn tình thế: “Sương nhi, hôm qua con còn nói con thích Tam ca ca mà.”
Nói xong, nàng liếc mắt cảnh cáo Quý Sương, khiến nàng ta lập tức cúi đầu, không dám nói thêm một lời nào nữa.
Ngồi trên thượng vị, Du Phụng Vân ra vẻ thấu hiểu, chậm rãi nói: “Thì ra là Tam hoàng nhi của trẫm.”
“Đúng vậy, sau này khi phụ hoàng ban phong ấp cho Tam hoàng đệ, có lẽ nên ban thêm nhiều một chút.” Du Ngọc Tuế cười tủm tỉm nói.
“Oh? Vì sao?” Du Phụng Vân nhìn thái tử, hiển nhiên đối với lời nói này của y cảm thấy hứng thú.
“Bởi vì thần nhi từng nghe nói, nhà họ Vương ở Thái Nguyên sau khi để con trai cưới biểu muội, sinh ra đời sau có phần ngốc nghếch. May mắn thay, chúng ta không phải người bình thường, vài đứa ngốc cũng nuôi được.” Du Ngọc Tuế vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt vô tội.
Du Phụng Vân người từng cưới biểu muội: “…”
Hiền phi mẫu thân của Thất hoàng tử bị ngốc: “…”
“Chuyện này để sau hãy bàn.”
Một câu nói của Du Ngọc Tuế không chỉ ngầm châm chọc tất cả những ai có hôn nhân cận huyết, mà bản thân y còn bày ra bộ dáng ngây thơ vô tội. Chẳng lẽ y nói sai sao? Nếu không muốn sau này sinh toàn đứa ngốc, thì ban thêm phong ấp cho Tam hoàng tử cũng là hợp lý mà.
“Phụ hoàng, chẳng lẽ lời của thần nhi không thỏa đáng?” Du Ngọc Tuế giả bộ mờ mịt, vẻ mặt đầy vẻ ngây thơ vô hại.
Du Phụng Vân: Y đúng là được lợi mà còn khoe mẽ.
Hiền phi và Trưởng công chúa tức đến nghiến răng nghiến lợi. Buổi yến tiệc lần này vốn là để làm khó thái tử, nhưng chẳng những không đạt được mục đích, mà ngay cả hôn sự của Tam hoàng tử và Quý Sương cũng bị thái tử phá hỏng. Ai mà không biết, chỉ cần hoàng đế thốt ra một câu “chuyện này để sau bàn lại”, tức là chuyện này sẽ chẳng bao giờ được nhắc tới nữa. Hôn sự này coi như xong rồi.
Thấy vậy, Du Ngọc Tuế liền cúi đầu, trên môi khẽ nhếch lên một nụ cười hài lòng, sau đó đưa tay khẽ cọ vào lòng bàn tay của Hoắc Tây Lăng.
Mà những người khác trong điện cũng bắt đầu suy nghĩ về những cuộc hôn nhân cận huyết trong gia tộc mình. Chẳng mấy chốc, họ chợt nhận ra rằng những đứa trẻ sinh ra từ những cuộc hôn nhân như vậy thường yểu mệnh, hoặc nếu may mắn sống sót thì cũng dễ mắc bệnh tật, thậm chí có trường hợp bị tật nguyền hoặc ngốc nghếch.
Ngay lập tức, các phi tần trong cung đều thầm nghĩ: Có lẽ nên viết thư về cho gia tộc, khuyên họ hạn chế những cuộc hôn nhân có quan hệ huyết thống gần. Dù sao thì chuyện "thân càng thêm thân" nghe thì hay, nhưng nếu hậu duệ xuất hiện vấn đề, thì chẳng khác nào tự diệt vong.
“Ngươi hài lòng chưa?” Du Ngọc Tuế khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi Hoắc Tây Lăng.
Hoắc Tây Lăng thoáng sửng sốt, hài lòng cái gì? Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Du Ngọc Tuế, hắn liền hiểu ra, lập tức thấp giọng đáp: “Rất hài lòng.”
Ngay lúc này, Du Phụng Vân bỗng nhiên mở miệng.
“Thái tử hôm nay đã tròn mười bảy, hôn sự của con cũng nên chuẩn bị rồi. Không biết con có vị tiểu thư nào trong lòng chưa?” Hoàng đế cúi đầu nhìn thái tử, giọng nói nhàn nhạt.
Nghe vậy, tâm trí Du Ngọc Tuế lập tức chấn động. Trong suốt mười mấy lần luân hồi của y, chưa từng có lần nào có người nhắc tới chuyện hôn sự của y cả. Người có quyền quyết định hôn nhân của thái tử chỉ có hai người, một là Thái hậu, một là hoàng đế. Thái hậu ủng hộ Tam hoàng tử, tất nhiên sẽ không chủ động giúp y tìm thái tử phi, vì nếu nhà ngoại của thái tử phi có thế lực, sẽ giúp ích cho thái tử. Còn hoàng đế thì luôn bàng quan, dù có đại thần thúc giục, ông ta cũng chỉ qua loa cho qua.
Thế nhưng bây giờ, tại sao hoàng đế lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?
Lúc này, không chỉ riêng Du Ngọc Tuế có nhiều suy nghĩ, mà Hiền phi và những người khác cũng vô cùng bất an. Thái tử cưới vợ, đây là điều bọn họ tuyệt đối không muốn thấy xảy ra.
Vì vậy, bầu không khí trong yến tiệc bỗng trở nên im ắng đến kỳ lạ.
Hoắc Tây Lăng vô thức siết chặt tay Du Ngọc Tuế. Hắn không biết vì sao, nhưng ý nghĩ Du Ngọc Tuế sẽ thành thân với một nữ nhân xa lạ khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an. Mà Du Ngọc Tuế đang ngồi bên cạnh, nhìn thấy phản ứng của hắn thì không khỏi nhếch môi cười. Dù Hoắc Tây Lăng không nói ra, nhưng loại cảm giác này thực sự khiến y cảm thấy rất thú vị.
Ngay sau đó, Du Ngọc Tuế đứng lên.
Thiếu niên tuy gầy gò nhưng lại mang một dáng vẻ vô cùng thẳng tắp, như một cây trúc xanh ngạo nghễ trong gió. Y cúi người hành lễ với hoàng đế, giọng nói trong trẻo vang vọng khắp đại điện: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, bất luận là vị thiên kim nào gả cho nhi thần, đều là ủy khuất nàng.”
Giọng thái tử thanh thoát như dòng suối trong veo, vang vọng đến từng người trong điện. Nhưng không hiểu sao, ai nghe cũng cảm thấy có gì đó sai sai.