Ngồi trên thượng vị, Du Phụng Vân nhíu mày, nhìn thẳng vào y, trầm giọng nói:
“Ngươi nhắc lại lần nữa xem?”
“Nhi thần cho rằng, bất luận là vị thiên kim nào gả cho nhi thần, đều là ủy khuất nhi thần.” Du Ngọc Tuế mặt không đổi sắc, thản nhiên lặp lại lần nữa.
Hoắc Tây Lăng nghe vậy không nhịn được cúi đầu nén cười, mà những người còn lại trong điện thì có chút ngẩn ngơ. Câu này có gì đó sai sai? Chẳng phải câu đúng phải là “bất luận ai gả cho ta, đều là ủy khuất nàng” sao? Cái gì gọi là “ủy khuất ta” chứ?
Mọi người đang chờ hoàng đế trách mắng thái tử, nhưng lại chỉ nghe thấy Du Phụng Vân thản nhiên nói: “Thái tử nói không sai, đúng là ủy khuất thái tử.”
Dựa vào thân phận của thái tử, chỉ có thiên kim của các đại thế gia mới có tư cách xứng đôi. Nhưng Du Phụng Vân không thích thế gia, càng không muốn để thái tử có quan hệ quá sâu với thế gia. Ông cũng không mong thế gia kết bè kéo cánh để ủng hộ thái tử. Hơn nữa, đám người thanh lưu trong triều từ lâu đã ủng hộ Đại hoàng tử, tuyệt đối không muốn gả nữ nhi cho thái tử. Còn về ngoại thích? Nhóm đó còn hận không thể khiến thái tử chết sớm một chút.
Khắp Trường An, không một thiên kim nào có thể thật sự xứng với thái tử. Không phải ủy khuất y thì là gì?
Lúc này, Du Phụng Vân lại liếc mắt nhìn phe cánh Đại hoàng tử đang có chút lâng lâng, cùng với phe Tam hoàng tử đã bắt đầu ngấm ngầm kết bè kéo cánh, trong lòng thầm quyết định phải gõ đầu bọn họ một chút.
“Tháng sau, ngày mùng ba tháng ba là lễ Thượng Tị*, khắp kinh thành sẽ tổ chức tiệc xuân, các tiểu thư danh môn đều sẽ ra ngoài du xuân. Thái tử có thể đi xem thử, nếu gặp được người hợp ý, trẫm sẽ ban hôn cho ngươi.” Du Phụng Vân cười nhạt nói.
(*Thượng Tị: một ngày lễ mùa xuân, truyền thống tổ chức các hoạt động vui chơi, du ngoạn.)
Lời vừa dứt, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử lập tức nhìn về phía Du Ngọc Tuế. Phải biết rằng, hôn sự của bọn họ đều trải qua nhiều thế lực tranh đấu mới có thể quyết định. Dựa vào đâu mà thái tử lại có thể tự do lựa chọn người mình thích?
Nhưng Du Ngọc Tuế thậm chí còn không thèm nâng mắt nhìn bọn họ. Phụ hoàng cho phép y tùy ý chọn người? Hắn nghĩ đẹp quá rồi.
Dù sao, y cũng nhìn ra, phụ hoàng đang mượn chuyện hôn sự của y để gõ đầu Đại hoàng tử và Tam hoàng tử mà thôi.
“Đa tạ phụ hoàng.” Hành lễ xong, Du Ngọc Tuế liền ngồi xuống.
Mọi người thấy vậy liền bắt đầu suy tính xem Du Ngọc Tuế sẽ chọn nữ nhi của gia tộc nào làm thái tử phi. Trong lòng họ cũng lập ra một danh sách. Những gia tộc này tuyệt đối không thể để thái tử cưới, nếu thái tử cưới được một vị tiểu thư từ những gia tộc này, chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Phải ra tay trước mới được.
Rất nhanh, buổi yến tiệc đi đến hồi kết. Hoàng đế rời đi, Trưởng công chúa cáo lui, mà nhân vật trung tâm là thái tử Du Ngọc Tuế cũng theo đó rời khỏi, khiến buổi tiệc nhanh chóng tan rã.
Bước ra khỏi cung Trường Lạc, Du Ngọc Tuế vừa hay nhìn thấy Quý Sương, nữ nhi của Trưởng công chúa đi phía trước bất ngờ vấp ngã, trật chân. Sau đó, nàng ta tức giận quát tháo, đánh mắng đám nô tài bên cạnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Du Ngọc Tuế không khỏi cười khẽ: “Cô cảm thấy, hủy hôn sự của Tam hoàng đệ chẳng khác nào giúp hắn thoát khỏi khổ ải.”
“Nàng ta vốn dĩ là như vậy.” Hoắc Tây Lăng nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn về phía Quý Sương tràn đầy chán ghét.
“Ngươi có khúc mắc gì với nàng ta?” Du Ngọc Tuế nghiêng đầu hỏi.
“Khi thần còn ở phủ tướng quân, nàng ta đã chặt đi cây lê mà tỷ tỷ thần tự tay trồng.” Nói xong, ánh mắt Hoắc Tây Lăng trầm xuống.
Cây do người thân quá cố trồng, vậy mà lại bị người ta tùy tiện chặt bỏ. Đúng là tùy hứng, bướng bỉnh đến cực điểm.
Du Ngọc Tuế nắm lấy tay Hoắc Tây Lăng, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Lần sau, Cô dẫn ngươi đi bắt nạt tiểu cô nương, có được không?”
“Điện hạ?” Hoắc Tây Lăng ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Gió thoảng qua, Hoắc Tây Lăng nghe thấy giọng nói trong trẻo của Du Ngọc Tuế:
“Ngươi gọi Cô một tiếng ‘ca ca’, ca ca sẽ mãi thương ngươi.”
Lời vừa dứt, ánh mắt Du Ngọc Tuế liền rơi xuống Trưởng công chúa và đám người đang đi xa. Đã ức hϊếp người của y, vậy thì đừng trách y phản kích.
“Đi thôi, nơi này gió lớn.” Nói xong, Du Ngọc Tuế bước lên kiệu, cùng Hoắc Tây Lăng trở về Đông Cung.
Sau đó, báu vật từ khắp các cung ùn ùn chuyển đến Đông Cung như nước chảy. Một cây san hô đỏ cao ngang người, hai mươi bốn viên trân châu lớn nhỏ đồng đều, như ý chế tác từ bạch ngọc, vô số kỳ trân dị bảo xếp đầy đất. Nhưng đáng chú ý nhất chính là bức thư pháp do hoàng đế tự tay viết.
Chỉ có thể nói bằng một chữ, xấu! Xấu đến mức bình thường vô vị.
Thỉnh thoảng Du Ngọc Tuế lại suy nghĩ, có phải làm hoàng đế quá lâu sẽ sinh ra một loại tự tin mù quáng hay không? Phụ hoàng y rốt cuộc lấy đâu ra dũng khí mà đem chữ xấu của mình làm lễ vật phát tán khắp triều đình và hậu cung? Y thậm chí còn nghi ngờ, có khi nào hoàng đế làm vậy chỉ để tiết kiệm một khoản quà tặng không.
“Điện hạ, củ nhân sâm này vẫn dùng để hầm gà sao?” Phúc Bảo công công vừa sắp xếp lễ vật vừa hỏi.
“Không.” Du Ngọc Tuế nhìn sang Hoắc Tây Lăng. Trước đây, y vốn chẳng quan tâm đến nhân sâm hay bảo vật gì, nhưng Hoắc Tây Lăng sau này sẽ phải ra chiến trường, thứ bảo mệnh này vẫn nên để dành cho hắn.
“Mấy thứ này, đặc biệt là bức Mai Tước Đồ của Trưởng công chúa, tất cả mang đi cho Tây Lăng.” Nói xong, Du Ngọc Tuế quay sang Hoắc Tây Lăng, chậm rãi nói: “Sau khi về phủ tướng quân, hãy treo bức tranh này trong phòng của ngươi, rồi mời nhiều người đến ngắm.”
Sau khi luân hồi hơn mười mấy lần, Du Ngọc Tuế đã thuần thục nghệ thuật chọc tức người khác đến mức điêu luyện.