“Thần thϊếp đã chuẩn bị một chiếc như ý bằng bạch ngọc, sau yến tiệc sẽ đưa đến Đông Cung.”
“Thần thϊếp đã chuẩn bị mười hộc trân châu từ Hà Phố, đợi sau yến tiệc sẽ đưa đến Đông Cung.”
“Thần thϊếp đã chuẩn bị bút tích ‘Mộng Du Tiên Cảnh’ chính gốc của thư thánh Lâm Tuệ Chi từ triều trước, sau yến tiệc sẽ đưa đến Đông Cung.”
“Thần thϊếp đã chuẩn bị tượng ngà voi điêu khắc tinh xảo, đợi sau yến tiệc sẽ đưa đến Đông Cung.”
…
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đã có hơn mười vị phi tần thế gia rộng rãi xuất ra những món quà quý giá, khiến sắc mặt Hiền phi và các hoàng tử trở nên vô cùng khó coi.
Trong khi đó, Du Phụng Vân lại không khỏi suy nghĩ, thái tử có phải đang nhân cơ hội này để vơ vét hậu cung của ông hay không? Nhưng ông nhìn về phía nhóm phi tần thế gia kia, không khỏi cảm thán: Đúng là thế gia quá mức giàu có!
Nghe đám phi tần của phụ hoàng tự mình điểm danh lễ vật tặng mình, khóe môi Du Ngọc Tuế hơi nhếch lên. Sau đó, y liền chuyển mắt nhìn về phía Hiền phi và những người vẫn chưa lên tiếng.
“Hiền phi nương nương và Trưởng công chúa là người đã nhìn ta lớn lên, các hoàng huynh hoàng đệ lại thân thiết với ta như tay chân. Không bằng để ta đoán thử xem mọi người đã chuẩn bị quà gì cho ta nhé?” Du Ngọc Tuế khẽ cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm lên lòng bàn tay Hoắc Tây Lăng, ý cười sâu xa. Nếu bọn họ không chủ động tặng, vậy thì y sẽ đích thân đi đòi.
“Đại hoàng huynh là văn nhân, quà mà huynh ấy tặng ta hẳn là nghiên mực bùn Thanh Ngưu ‘Tê Ngưu Vọng Nguyệt’ đi?” Du Ngọc Tuế cười tủm tỉm nhìn Đại hoàng tử Du Ngọc Y, trực tiếp gọi ra bảo bối mà hắn vẫn nâng niu giữ gìn, chưa từng nỡ dùng.
Đại hoàng tử nghe vậy không khỏi giật mình kinh hãi. Nghiên mực bùn Thanh Ngưu kia hắn chỉ mới nhận được từ ngoại tổ Tô thừa tướng không lâu, là tác phẩm của danh gia, chất liệu cực kỳ tinh xảo, hắn còn chưa nỡ dùng, luôn cất kỹ trong khố phòng, chưa từng để ai thưởng lãm. Thái tử làm sao biết được hắn có một món bảo vật như vậy? Chẳng lẽ trong cung của hắn có nội gián?
“Xem ra sau khi hồi cung, ta có thể thấy được nghiên mực này rồi.” Du Ngọc Tuế thản nhiên kết luận, trực tiếp mặc định Đại hoàng tử đã quyết định tặng y nghiên mực Thanh Ngưu.
Đại hoàng tử không ngờ Du Ngọc Tuế lại có thể mặt dày đến mức này. Nhưng để không làm lộ vẻ huynh đệ bất hòa, hắn chỉ có thể cắn răng, đau đớn dâng lên bảo bối yêu thích nhất của mình.
Có được nghiên mực của Đại hoàng tử, Du Ngọc Tuế lại tiếp tục hướng sang Tam hoàng tử, mở miệng đòi thanh bảo kiếm mà hắn trân quý nhất. Tứ công chúa và Ngũ hoàng tử thấy vậy cũng chủ động dâng quà. Tứ công chúa tặng một chiếc túi thơm và khăn tay do chính tay nàng thêu, còn Ngũ hoàng tử Du Ngọc Vũ vốn là con của cung nữ, từ trước đến nay luôn tránh xa tranh đấu hoàng quyền liền lấy ra một vò rượu ngon mà hắn đã cất giữ, kèm theo vài câu chúc mừng, rồi nhanh chóng trở về chỗ ngồi.
Lúc này, ánh mắt Du Ngọc Tuế liền rơi vào Hiền phi và Trưởng công chúa.
Sắc mặt Hiền phi và Trưởng công chúa lập tức trầm xuống, sống lưng khẽ lạnh, cảnh giác nhìn y. Để bảo vệ bảo vật yêu quý của mình, hai người họ chuẩn bị ra tay trước, nhưng đáng tiếc, Du Ngọc Tuế nhanh hơn một bước.
“Hiền phi chắc chắn sẽ tặng ta một lò xông trầm bằng pháp lang chạm hoa sen, còn Trưởng công chúa sẽ tặng ta bức tranh thêu ‘Mai Tước Đồ’ của danh gia Trương Đại từ triều trước.” Du Ngọc Tuế vừa nói xong liền nở nụ cười, chậm rãi quan sát sắc mặt hai người.
Hiền phi và Trưởng công chúa tức đến mức muốn hộc máu. Những thứ này đều là bảo vật họ nâng niu trân quý, nhưng hiện tại, trước mặt hoàng đế và đông đảo phi tần, bọn họ không thể không giả vờ rộng lượng. Trong lòng đau đớn vô cùng, nhưng bên ngoài vẫn phải giữ vẻ bình thản.
Không những đau lòng, bọn họ còn không thể trực tiếp lật bàn rời đi. Dù sao, mục đích chính của bữa tiệc này là để định ra hôn sự giữa Tam hoàng tử và nữ nhi của Trưởng công chúa.
“Bắt đầu bữa tiệc đi.” Nhìn màn kịch vui đã đủ, Du Phụng Vân nhàn nhạt mở miệng.
Rất nhanh, các vũ cơ nối tiếp nhau bước vào, tiếng nhạc vang lên, xóa đi bầu không khí căng thẳng trước đó. Trong cung Trường Lạc lúc này tràn ngập cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.
Sau khi ca vũ kết thúc, Thái hậu bắt đầu trò chuyện với Trưởng công chúa. Trưởng công chúa vừa khóc vừa than thở rằng từ khi xuất giá, nàng rất ít khi được về nhà, bên ngoài dù sao cũng không thể bằng nhà mẹ đẻ.
“Nữ nhi của ai gia khổ cực rồi.” Thái hậu thương xót vỗ vỗ tay nàng an ủi.
Du Ngọc Tuế nghe vậy khẽ cười lạnh. Khổ ư? Khi các công chúa khác bị gả đi xa xứ để kết thân, Trưởng công chúa vẫn được giữ lại Trường An. Không những vậy, nàng còn có phong ấp vượt xa chư hầu vương, quyền lực khuynh đảo triều đình. Như thế này mà gọi là khổ?
“Làm nữ nhi chịu chút khổ cũng không sao, chỉ là hài nhi lớn rồi, ta mỗi ngày đều lo lắng, chỉ mong tìm cho nó một người tốt.” Trưởng công chúa vừa nói vừa thở dài.
Hiền phi cười dịu dàng: “Người ngoài sao có thể sánh bằng người nhà mình.”
Thái hậu cũng gật đầu: “Đúng vậy, ai gia thấy Sương nhi thích hợp ở lại trong nhà.”
Trưởng công chúa nghe vậy lập tức lộ ra vẻ vui mừng: “Chỉ là, việc hôn sự vẫn nên xem ý nguyện của hài tử.”
“Nào, Sương nhi, con thích vị ca ca nào?” Nói xong, Trưởng công chúa khẽ đẩy nữ nhi của mình.
Lúc này, Du Ngọc Tuế đã chuẩn bị sẵn lời để phá hôn sự này. Nhưng đời luôn có những bất ngờ.
Từ đầu bữa tiệc đến giờ, Quý Sương vẫn chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Nhưng khi nghe mẫu thân hỏi, nàng mờ mịt ngẩng đầu lên, ánh mắt dạo một vòng qua chỗ các hoàng tử, và chỉ một giây sau, tầm mắt liền dừng lại trên người Du Ngọc Tuế.