Lời vừa dứt, Du Ngọc Tuế liền nhìn về phía Hiền phi, người tổ chức bữa tiệc, mỉm cười nói: “Hiền phi nương nương, trước đó người có nói tổ chức gia yến này cũng là để mừng sinh thần cho ta, có đúng không?”
“Tất nhiên là thật.” Hiền phi không phủ nhận. Dù sao cả hậu cung đều biết bữa tiệc hôm nay còn mang ý nghĩa chúc mừng sinh thần thái tử. Nàng thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả món ăn dành cho lễ chúc thọ.
“Nếu là để chúc mừng sinh thần của ta, không biết Hiền phi nương nương và các huynh đệ tỷ muội ở đây có ai chuẩn bị lễ vật cho ta không?” Du Ngọc Tuế nở một nụ cười ôn hòa vô hại, nhưng ngay sau đó, ánh mắt y liền rơi xuống người Lục hoàng tử Du Ngọc Liễu.
“Trước đó, Lục hoàng đệ còn thiếu ta tám vạn tám ngàn lượng bạc. Hôm nay là sinh thần của ta, ta sẽ không làm khó Lục hoàng đệ phải chuẩn bị quà gì cả, cứ làm tròn con số, tặng ta mười vạn lượng bạc là được.”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người trong điện đều đồng loạt quay sang nhìn Lục hoàng tử Du Ngọc Liễu. Mà Lục hoàng tử thì trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ được rằng Du Ngọc Tuế lại có thể mặt dày lôi chuyện này ra nói thẳng như vậy. Hắn thật sự mất sạch cả thể diện lẫn danh dự.
Các phi tần có địa vị thấp ngồi phía sau bắt đầu thì thầm bàn tán, đám huynh đệ trước mặt lại mang vẻ mặt giễu cợt. Lúc này, vết thương trên lưng hắn do thái tử đánh bằng phất trần hôm trước lại âm ỉ đau.
Quan trọng hơn là, hắn lấy đâu ra mười vạn lượng bạc?! Đến một ngàn lượng hắn còn chẳng có! Du Ngọc Tuế đúng là quá đáng!
“Lục hoàng đệ không muốn chuẩn bị quà cho ta sao?” Du Ngọc Tuế làm ra vẻ buồn bã tổn thương, giọng nói đầy thất vọng: “Ta còn tưởng rằng thời gian ta bị bệnh, Lục hoàng đệ không đến thăm ta là vì bận chuẩn bị quà sinh thần cho ta.”
Nói xong, y đảo mắt nhìn quanh các huynh đệ của mình một vòng. Không ai trong số họ có thể trốn thoát.
Du Ngọc Liễu nghe vậy liền hít một hơi lạnh. Hắn lúc nào thì đi chuẩn bị quà cho Du Ngọc Tuế chứ? Nhưng nếu hắn phủ nhận, chẳng khác nào thừa nhận bản thân vô tình vô nghĩa, không hề quan tâm đến ca ca ruột thịt. Ở đây có bao nhiêu người đang nhìn, quan trọng nhất là phụ hoàng cũng có mặt. Hắn sao dám để lộ ra bộ dạng huynh đệ bất hòa ngay trước mặt mọi người?
“Đúng vậy, chỉ là ta không có nhiều nhân mạch, không tìm được lễ vật gì tốt tặng Nhị ca. Vậy nên, mười vạn lượng bạc này coi như là quà mừng sinh thần, mong Nhị ca không ghét bỏ.” Du Ngọc Liễu nghiến răng nói, trong lòng sắp khóc ra máu. Hắn đào đâu ra mười vạn lượng đây?!
Gương mặt Du Ngọc Tuế nở nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng nói: “Tốt lắm. Sau khi yến tiệc kết thúc, ta sẽ phái người đến chỗ Lục hoàng đệ để nhận bạc.”
Nếu số bạc không đủ, vậy thì cứ dọn sạch những món đồ quý giá trong cung của Lục hoàng tử và Ninh tần đi.
Lúc này, Lục hoàng tử hoàn toàn không nghĩ tới việc Du Ngọc Tuế sẽ vơ vét sạch sẽ cung điện của hắn và mẫu phi hắn. Hắn chỉ đang nghĩ xem sau khi yến tiệc kết thúc, phải tìm cách nào để qua mặt thái tử.
“Chắc hẳn mọi người đều đã chuẩn bị quà cho ta rồi nhỉ? Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong mười bảy năm qua ta tổ chức sinh thần, vậy mà lại được các trưởng bối và huynh đệ quan tâm như thế, thật sự khiến ta cảm động vô cùng.” Du Ngọc Tuế nói, khóe mắt dường như còn ngân ngấn nước.
Ngồi trên thượng vị, Du Phụng Vân nghe vậy đã bắt đầu cảm thấy đau đầu. Ông cảm thấy mình không nên xuất hiện trong buổi gia yến này.
“Không biết mọi người đã chuẩn bị quà gì cho ta? Có thể để ta được mở rộng tầm mắt chăng?” Du Ngọc Tuế khẽ nâng mắt nhìn đám người trong điện, dường như đang đợi bọn họ lên tiếng.
Bên trong đại điện, một mảnh tĩnh lặng. Không ai ngờ rằng thái tử lại chơi một ván như vậy. Bởi vì theo suy đoán của bọn họ, thái tử hẳn sẽ tức giận bỏ đi, hoặc nhẫn nhịn không dám nói gì. Ai lại nghĩ rằng y lại thẳng thắn yêu cầu quà sinh thần chứ? Bọn họ làm gì có ai thực sự chuẩn bị quà cho y đâu!
Nhưng đối với bầu không khí hiện tại, Du Ngọc Tuế lại rất hài lòng. Dù sao thì y đã không cần thể diện nữa rồi, mà mất mặt cũng chẳng phải là y.
Hoắc Tây Lăng ngồi bên cạnh nhìn thấy vậy, không nhịn được khẽ nắm lấy tay Du Ngọc Tuế. Dù hiện tại hắn bị Trưởng công chúa hãm hại, nhưng tỷ tỷ và tỷ phu vẫn thật lòng yêu thương hắn, không giống như thái tử, phụ thân và huynh đệ đều là kẻ địch.
Du Ngọc Tuế cảm nhận được Hoắc Tây Lăng siết tay mình, bèn siết lại một chút, sau đó dùng ánh mắt trấn an hắn, như muốn nói: “Yên tâm, lát nữa Cô sẽ giúp ngươi hả giận.”
Không khí trong đại điện ngày càng trở nên gượng gạo, cho đến khi Du Phụng Vân ngồi trên thượng vị mở miệng:
“An Hải, sau yến tiệc, đem bức thư pháp của trẫm mấy ngày trước đưa cho thái tử.”
Du Ngọc Tuế nghe vậy thì ngây người một thoáng, không dám tin rằng phụ hoàng lại đối xử với y tốt như vậy? Nhưng ngay lập tức, y liền phản ứng lại, à, thư pháp của phụ hoàng y, dùng làm giấy vệ sinh còn thấy đau mông, chẳng bằng ban cho y một củ nhân sâm hầm gà thì hơn. Nhưng dù sao thì hoàng đế cũng đã mở miệng ban thưởng, bọn họ hẳn cũng không thể không tặng gì được rồi.
Lúc này, một vị phi tần ngồi hàng ghế sau rất có mắt nhìn liền đứng dậy, cất giọng:
“Thần thϊếp đã chuẩn bị một món quà cho thái tử, là một cây san hô đỏ cao ngang người, vì quá nặng nên không thể mang đến đây, đợi sau yến tiệc sẽ sai người đưa đến Đông Cung, hy vọng điện hạ thích.”
Người lên tiếng là Huệ tần, nàng lớn hơn Du Ngọc Tuế không bao nhiêu, chưa có con nhưng lại xuất thân danh môn, là người đứng đầu nhóm phi tần có xuất thân từ thế gia trong hậu cung. Nàng vừa mở lời, lập tức có không ít phi tần thế gia cũng đứng lên.