Tại cung Trường Lạc của Thái hậu, Trưởng công chúa Du Phụng Tuyết đang nắm tay nữ nhi kiêu căng của mình, Quý Sương, dịu dàng nói: “Sương nhi ngoan, còn nhớ lời mẫu thân dặn không?”
Quý Sương tỏ vẻ hờ hững, đáp: “Mẫu thân hỏi ta thích ca ca nào, ta chỉ cần nói là thích tam ca ca là được.”
Thực ra, nàng chẳng thích tam ca ca chút nào. Hắn suốt ngày chỉ biết múa đao lộng thương, so với tên nhóc nhà tướng quân còn chán hơn, thậm chí còn chẳng thể bắt nạt được. Nếu không phải mẫu thân hứa mua cho nàng bộ váy lông chim xa hoa nhất Trường An, nàng tuyệt đối sẽ không nói những lời này.
“Ngoan lắm, lát nữa cứ nói như vậy.” Trưởng công chúa hài lòng gật đầu.
Bên cạnh, Hiền phi đang bận rộn sai cung nhân bố trí yến tiệc, mỗi động tác đều toát ra khí thế đắc ý của một người nắm quyền hậu cung trong tay.
Chẳng bao lâu sau, các hoàng tử, công chúa và phi tần lần lượt đến. Hiền phi liếc nhìn Đại hoàng tử đi một mình đến đây, liền cười nhạt nói: “Đáng tiếc Hoàng quý phi không thể tới, nếu không nàng cũng có thể cảm nhận bầu không khí đoàn viên này. Ngài nói có đúng không, Đại hoàng tử điện hạ?”
Nụ cười trên môi nàng vẫn giữ nguyên, nhưng từng câu nói lại đánh thẳng vào nỗi đau của Đại hoàng tử. Hoàng quý phi trước tiên bị tước quyền quản lý hậu cung, sau đó lại bị hoàng đế ra lệnh cấm túc, phải chép kinh sám hối. Người hưởng lợi lớn nhất từ chuyện này chính là Hiền phi, người hiện đang nắm trọn quyền lực hậu cung. Điều này khiến Đại hoàng tử làm sao có thể không căm tức?
Nhưng Du Ngọc Y Đại hoàng tử, so với mẫu phi của hắn, vẫn là người nhẫn nhịn hơn. Hắn giữ vẻ ôn hòa, hành lễ với Hiền phi đang ngạo nghễ trước mặt, dịu giọng nói: “Ngày giỗ của tiên hậu sắp đến, mẫu phi phụng mệnh ở trong cung chép kinh cầu phúc cho tiên hậu, không thể tới dự tiệc. Tuy đáng tiếc, nhưng đó cũng là tỏ lòng tôn kính với tiên hậu.”
Hiền phi nghe vậy liền lạnh lùng hừ một tiếng. Ai chẳng biết Hoàng quý phi bị phạt là do phá hủy di vật của tiên hậu. Nhưng qua miệng Đại hoàng tử, lại thành hoàng đế vì tưởng nhớ tiên hậu mà ra lệnh cho Hoàng quý phi chép kinh, biến nàng ta thành một người hiền lương thục đức trong chớp mắt.
“Hết thảy bỏ qua đi, vào chỗ ngồi cả đi.” Hiền phi nói xong liền xoay người rời đi.
Tiểu thái giám bên cạnh Đại hoàng tử không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, Hiền phi nàng ta…”
“Câm miệng! Chủ tử là người ngươi có thể tùy tiện nghị luận sao?” Đại hoàng tử trầm giọng quát khẽ.
Trước đây, khi mẫu phi của hắn còn nắm quyền, hắn vốn đã lên kế hoạch để nàng chủ động nhận lỗi với phụ hoàng, bày ra dáng vẻ biết sai mà sửa, tranh thủ lấy lại thánh tâm. Ai ngờ nửa đường lại xuất hiện Du Ngọc Tuế, bày ra thế cục đã sắp đặt từ lâu, khiến mẫu phi hắn bị cấm túc, toàn bộ kế hoạch lấy lại lòng vua cũng tan thành bọt nước.
Hắn hận mẫu phi mình không đủ kiên nhẫn, nhưng càng hận hơn kẻ đã bày ra cạm bẫy này, Du Ngọc Tuế.
“Ngồi xuống đi.” Đại hoàng tử nói.
Lời vừa dứt, tiểu thái giám bên cạnh lập tức dìu hắn ngồi xuống chỗ của mình.
“Nghe nói hôm nay thái tử cũng đến?” Lục hoàng tử quay sang hỏi Tam hoàng tử: “Hắn chẳng phải mỗi năm vào ngày này đều không ra khỏi cửa sao?”
“Hoàng tổ mẫu có lệnh, hắn không dám không đến.” Tam hoàng tử Du Ngọc Phiến nhấp một ngụm rượu trước mặt, thản nhiên đáp.
Lục hoàng tử nghe vậy liền cười nhạt. Trong cung, ai cũng biết thái tử vào ngày này đều ở trong điện chép kinh cầu phúc cho tiên hậu, chứ không tổ chức sinh thần. Thế nhưng bữa tiệc hôm nay lại có ý nghĩa mừng sinh thần cho thái tử, chẳng phải là tát thẳng vào mặt hắn sao?
Lục hoàng tử đang chờ mong cảnh tượng thái tử xuất hiện, nhưng đợi đến khi mọi người đều có mặt, vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu. Nhìn thoáng qua hoàng đế ngồi trên thượng vị, trong lòng Lục hoàng tử không khỏi vui sướиɠ. Nếu thái tử không đến, chẳng phải đồng nghĩa với việc bất hiếu sao?
Nhưng đúng lúc hắn nghĩ vậy, đoàn người của thái tử đã bước vào cung Trường Lạc.
Sắc mặt thái tử tái nhợt, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng. Trên người y là bộ triều phục thái tử phối màu đỏ đen, hơi rộng, khiến cả người trông có vẻ gầy yếu mong manh.
Vừa vào cửa, Du Ngọc Tuế còn chưa đợi Du Phụng Vân mở miệng chất vấn, đã quỳ xuống hành đại lễ, cung kính thỉnh tội:
“Nhi thần vì chép kinh cầu phúc cho mẫu hậu đến tận khuya nên đến muộn, thỉnh phụ hoàng trách phạt.”
Lời vừa dứt, y liền ho vài tiếng, thân thể hơi lảo đảo, dường như sắp quỳ không vững.
Hoắc Tây Lăng đứng bên cạnh nhìn thấy mà lòng đau xót. Hắn thật muốn kéo người ra khỏi đại điện lạnh lẽo này, tránh xa đám người giả dối đáng ghê tởm kia.
Nhưng hắn không thể, thậm chí hắn chỉ có thể dựa vào thái tử mới có thể sống sót dưới tay Trưởng công chúa. Nghĩ đến đây, bàn tay Hoắc Tây Lăng siết chặt thành nắm đấm.
Lúc này, Du Phụng Vân ngồi trên thượng vị nở nụ cười. Chép kinh cầu phúc cho mẫu hậu đến khuya mới đến yến tiệc, hắn sao có thể trách phạt chứ? Không chỉ không thể phạt, mà còn phải khen thái tử có hiếu, lại càng phải ban thưởng. Hiền phi và Thái hậu dùng đạo hiếu để ép thái tử, nhưng thái tử cũng dùng chính đạo hiếu để khiến các nàng không thể bắt bẻ.
“Thái tử chí hiếu, An Hải, đỡ thái tử đứng dậy. Sau đó đến khố phòng của trẫm, lấy cây nhân sâm tám trăm năm ban thưởng cho thái tử.” Du Phụng Vân chậm rãi nói. Hy vọng lần này thái tử đừng đem nhân sâm ra hầm gà nữa.
Hiền phi cắn chặt răng, Lục hoàng tử cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Không lâu sau, Du Ngọc Tuế được người dìu đến chỗ ngồi, bữa tiệc gia yến đầy toan tính chính thức bắt đầu.
Ngồi bên cạnh Du Phụng Vân, Thái hậu lên tiếng: “Đây là gia yến, mọi người không cần câu nệ.”