Phế Thái Tử Trọng Sinh Thành Tác Tinh

Chương 16

Y hơi nghiêng đầu, cười nhạt: "Chẳng lẽ người trong cung ta lại tự chạy ra ngoài kể chuyện cho ngươi nghe sao?"

Du Ngọc Liễu cúi gằm mặt, cắn răng đáp: "Đúng vậy."

Nghe xong, Du Ngọc Tuế trợn mắt, lộ vẻ ngạc nhiên tột độ: "Không thể nào, không thể nào lại có người tin lời dối trá như vậy sao?"

Nói đến đây, giọng điệu y đột nhiên lạnh xuống: "Nếu không phải ngươi dòm ngó Đông Cung, làm sao có thể biết chuyện Đông Cung? Dòm ngó Đông Cung rồi, bước tiếp theo có phải là dòm ngó Hoàng cung, mưu đồ đoạt vị không?"

Bốn chữ "mưu đồ đoạt vị" vừa ra khỏi miệng Du Ngọc Tuế, cả Tuyên Đức Điện nhất thời lặng như tờ, tất cả mọi người đều không kìm được mà giật thót một cái.

Quá to gan rồi!

Chuyện huynh đệ hoàng gia tranh đấu vốn là điều tối kỵ, thế mà Thái tử lại dám thẳng thừng nói ra ngay trước mặt Hoàng đế.

Hoắc Tây Lăng đi theo Du Ngọc Tuế vào điện, đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót.

Ngôi vị Thái tử thoạt nhìn vinh quang chói lọi, nhưng người thực sự ngồi trên vị trí này lại giống như đốm lửa trên chảo dầu sôi, chỉ cần một chút sơ suất là vạn kiếp bất phục.

Huống chi, các huynh đệ ruột thịt của y lại không ngừng tìm cách đẩy y vào chỗ chết.

Lúc này, sau khi xem hết một màn kịch hay, Hoàng đế Du Phụng Vân cuối cùng cũng lên tiếng: "Thái tử, trong Đông Cung thật sự có một cỗ quan tài sao?"

"Đúng vậy." Du Ngọc Tuế thản nhiên thừa nhận.

Lời vừa dứt, Du Ngọc Liễu đang quỳ bên cạnh lập tức phấn khích hẳn lên! Hắn vừa định đứng dậy chỉ trích "Thái tử giấu quan tài trong cung, tâm tư hiểm ác, e là đang mong Hoàng đế băng hà", chỉ cần thốt ra những lời này, Thái tử không chết cũng phải rớt một lớp da!

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, hắn đã bị Du Ngọc Tuế đè lại, sau đó liền thấy Thái tử đột nhiên rơi nước mắt bắt đầu khóc lóc kể lể.

"Đúng là trong Đông Cung có quan tài, nhưng đó là do nhi thần chuẩn bị cho chính mình!"

Chậm một bước là chậm cả vạn bước, Du Ngọc Liễu chỉ có thể trơ mắt nhìn Du Ngọc Tuế khóc lóc như một cây trúc xanh bị gió thổi gãy, dáng vẻ vừa kiên cường lại vừa thê lương, thế mà lại khóc ra một cảm giác thanh tao thoát tục.

Khoảnh khắc này, Du Ngọc Liễu bỗng dưng hoài nghi, Thái tử có phải đã luyện tập trước không?

Du Ngọc Tuế cúi đầu rơi lệ, giọng nói buồn bã: "Nhi thần kể từ ngày lâm trọng bệnh suýt mất mạng, mới thấm thía nhân sinh vô thường. Sinh mệnh giống như ngọn nến trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt lịm. Vì thế, sau khi khỏi bệnh, nhi thần liền quyết định sớm chuẩn bị hậu sự. Nếu chẳng may có bất trắc, người trong Đông Cung cũng không đến mức luống cuống tay chân."

Nói đến đây, y nâng mắt, đau lòng nhìn về phía Hoàng đế: "Nhi thần không ngờ, Lục hoàng đệ lại đem chuyện này đến tố cáo trước mặt phụ hoàng."

Nghe vậy, Du Ngọc Liễu vội vàng cướp lời: "Cho dù quan tài là ngươi chuẩn bị cho chính mình, nhưng đặt một cỗ quan tài trong Hoàng cung, dù sao cũng không may mắn!"

Du Ngọc Tuế khẽ ho một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, ánh mắt tràn đầy đau xót nhìn hắn: "Ta là ca ca của ngươi, lúc ta bệnh nặng sắp chết, ngươi không đến thăm một lần. Bây giờ ta khỏe lại, muốn tự chuẩn bị hậu sự cho mình, ngươi lại nói ta không may mắn?"

Y lắc đầu, giọng nói lạnh lùng: "Dòm ngó Đông Cung, bất kính với huynh trưởng, ngươi quả thực là một hảo đệ đệ của ta."

Dứt lời, Du Ngọc Tuế loạng choạng lảo đảo, Hoắc Tây Lăng bên cạnh vội vàng đưa tay đỡ lấy y.

Du Ngọc Liễu bị những lời chất vấn liên tiếp làm cho cứng họng, không tìm được lý do phản bác.

Sự thật là hắn đúng là chưa từng đến thăm Thái tử lúc bệnh nặng.

Thậm chí khi đó còn đang uống rượu vui chơi.

Ngay lúc đó, Du Ngọc Tuế bất ngờ hất tay Hoắc Tây Lăng ra, quỳ mạnh xuống đất, trịnh trọng hướng về phía Hoàng đế: "Lục hoàng đệ không nghĩ đến tình thân, thậm chí dòm ngó Đông Cung, có ý mưu đồ ngôi vị Thái tử. Nhưng dù sao hắn cũng là đệ đệ ruột thịt của nhi thần, xin phụ hoàng nhẹ tay xử phạt."

Lời vừa dứt, Du Ngọc Liễu tức đến nghẹn họng.

Hoắc Tây Lăng đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn Du Ngọc Tuế quỳ dưới đất, ánh mắt lấp lóe, y có phải đang cố ý không?

Sự thật chứng minh, Du Ngọc Tuế chính là cố ý.

Chiêu này gọi là "lùi một bước để tiến hai bước", là y học được từ mấy phi tần nhỏ bé của phụ hoàng.

Lúc này, Hoàng đế đột nhiên bật cười, nhìn xuống người đang quỳ trước mặt, chậm rãi nói: "An Hải, còn đứng đó làm gì? Không mau đỡ Thái tử dậy."

An Hải công công lập tức bước tới, vừa đỡ Du Ngọc Tuế lên, vừa tỉ mỉ giúp y chỉnh sửa y phục, dịu dàng nói: "Thái tử điện hạ, mau đứng dậy đi, đất lạnh, bệnh của ngài mới khỏi chưa bao lâu."

Du Ngọc Tuế thuận theo lực đỡ của An Hải mà đứng dậy, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Hoàng đế trên cao.

Du Phụng Vân cười như không cười, nhìn xuống mọi người trong điện, nhàn nhạt nói: "Lần này, Thái tử chịu ấm ức rồi. Chuyện xử phạt lão Lục, cứ để Thái tử quyết định đi."

Lời này vừa nói ra, tất cả ánh mắt trong điện đều đổ dồn vào Du Ngọc Tuế.

Chỉ thấy y nhẹ nhàng chớp mi, sau đó cúi đầu hành lễ: "Nhi thần chỉ có hai nguyện vọng, mong phụ hoàng đáp ứng."

"Nói nghe thử xem." Hoàng đế hờ hững liếc mắt nhìn.

"Thứ nhất, nếu nhi thần chết đi, mong có thể nằm trong chính cỗ quan tài mà mình đã chuẩn bị." Du Ngọc Tuế nhẹ giọng nói.

"Thứ hai, mong phụ hoàng cho thay mới toàn bộ cung nhân và thị vệ trong Đông Cung, từ trên xuống dưới."

"Đông Cung của nhi thần, lỗ hổng nhiều như cái rổ, cắm đầy tai mắt của triều đình và hậu cung. Thay bằng người của phụ hoàng, chẳng phải nhẹ đầu hơn sao? Dù gì thì, trên đời này, có chuyện gì mà phụ hoàng không biết đâu?"