Phế Thái Tử Trọng Sinh Thành Tác Tinh

Chương 12

Đồng thời, y nhìn kỹ gương mặt của thiếu niên rồi chợt nhận ra, từ trước đến nay, y chưa từng gặp người này.

Sống lại mười mấy kiếp, nếu y đã từng thấy một người đẹp trai thế này, y chắc chắn sẽ không quên!

Đúng lúc này, đám người đuổi theo thiếu niên cũng ập tới. Đi đầu chính là Lục Hoàng tử Du Ngọc Liễu, bên cạnh hắn là một nhóm công tử quyền quý, ai nấy đều có thương tích trên người.

Chỉ nhìn cảnh này, Du Ngọc Tuế liền hiểu vì sao thiếu niên này lại cầu cứu y.

Đánh một Hoàng tử thì không phải cần cứu mạng sao?

Lục Hoàng tử Du Ngọc Liễu, là con trai của Ninh tần, vốn nương tựa vào Hiền phi để đứng vững trong cung. Nói cách khác, hắn là người của Hiền phi.

Mà thiếu niên này đã đánh người của Hiền phi.

Du Ngọc Tuế không khỏi tán thưởng trong lòng: Đánh hay lắm!

"Nhị ca, giao người ra đây." Du Ngọc Liễu cầm một cây roi trong tay, giọng nói đầy kiêu ngạo.

Ánh mắt hắn quét qua bộ Thái tử triều phục mà Du Ngọc Tuế đang mặc, ánh mắt tối sầm lại. Nếu có thể, hắn chỉ hận không thể xé toạc bộ triều phục này xuống, tự mình mặc vào!

Nói xong, hắn quay sang nhìn thiếu niên bên cạnh Du Ngọc Tuế. Hiền phi và Trưởng công chúa đã giao cho hắn nhiệm vụ dạy dỗ tên họ Hoắc này, không ngờ tiểu tử này lại đánh nhau giỏi như vậy, thậm chí còn chạy đến nhờ Thái tử cứu giúp!

Du Ngọc Tuế bật cười.

Cơn giận tích tụ trong y từ lúc rời khỏi Duyên Đức điện lập tức tìm được lối phát tiết.

Thứ cẩu tạp chủng này cũng dám ra lệnh cho y?

Y lười biếng dựa vào kiệu, cầm lò sưởi tay trong tay, vung tay ném thẳng xuống chân Du Ngọc Liễu!

"Lục hoàng đệ, gặp Thái tử mà không hành lễ, đây là quy củ mà thầy dạy cho đệ trong Thượng Thư phòng sao?"

Giọng y lười nhác nhưng ngữ điệu lại sắc bén: "Người ta thường nói, trưởng huynh như phụ thân. Nếu đệ không có quy củ, vậy để ta dạy dỗ cho đệ một chút."

Dứt lời, Du Ngọc Tuế đứng dậy khỏi kiệu.

Bộ Thái tử triều phục đen đỏ trên người y hơi rộng, nhưng lại càng tôn lên sự gầy gò nhưng quý khí của y. Chiếc áo choàng lông cáo phủ trên vai càng làm y thêm phần tái nhợt, mong manh.

Y từ tay Phúc Bảo công công nhận lấy cây phất trần, từng bước chậm rãi tiến về phía Du Ngọc Liễu.

Trong mắt Du Ngọc Liễu thoáng qua một tia hoảng loạn.

Bị ánh mắt của Du Ngọc Tuế nhìn chằm chằm, hắn không hiểu sao lại không thể cử động!

Không dám chạy trốn, không dám tránh né.

"Hôm nay, Hoàng huynh sẽ dạy dỗ đệ một chút. Nếu không, sau này đệ thất lễ với người khác, bị thiên hạ cười chê thì phải làm sao?"

Du Ngọc Tuế cầm chặt phất trần, đứng ngay trước mặt Du Ngọc Liễu.

Dứt lời, cán phất trần vung lên, đánh mạnh xuống người hắn!

"Bất kính với huynh trưởng, đây là sai lầm thứ nhất!"

"A—!"

Du Ngọc Liễu bị quất mạnh, đau đến nỗi bật rên lên một tiếng.

Hắn không ngờ rằng, tên bệnh tật như Du Ngọc Tuế lại mạnh đến vậy!

Nhưng chưa kịp hết đau, đòn thứ hai đã giáng xuống!

"Bất kính quân thần, đây là sai lầm thứ hai!"

Bốp!

"Tụ tập đánh nhau, ức hϊếp kẻ yếu, đây là sai lầm thứ ba!"

Sau khi quất đủ ba roi, cán phất trần gãy làm đôi.

Lúc này, những người xung quanh mới hoàn hồn.

Ngay giây tiếp theo, thái giám và công tử quyền quý bên cạnh Du Ngọc Liễu lập tức xông lên!

"Sao? Các ngươi còn dám bất kính với Thái tử sao?"

Du Ngọc Tuế nhướng mày, ánh mắt lạnh như băng, quét qua đám người vừa xông lên.

"Các ngươi là tùy tùng bên cạnh Hoàng tử, không biết ngăn cản chủ nhân phạm lỗi, lại còn giúp hắn làm điều sai trái. Mỗi người, lôi ra ngoài đánh hai mươi trượng!"

Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều sững sờ.

Không chỉ đám tùy tùng của Du Ngọc Liễu kinh hãi, ngay cả Phúc Bảo công công cũng ngẩn người!

Khi nào thì Thái tử trở nên tàn nhẫn như vậy?!

"Các ngươi không nghe thấy ta nói gì sao?"

Du Ngọc Tuế từ tốn xoay chiếc lệnh bài trong tay, nhàn nhạt hỏi.

Rất nhanh sau đó, cấm quân trong cung lập tức kéo đến.

Bọn họ kéo toàn bộ đám người bên cạnh Du Ngọc Liễu ra ngoài để chịu phạt!

Du Ngọc Tuế không muốn nghe tiếng kêu rên của đám người kia, liền trực tiếp lên kiệu, chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, y liếc nhìn thiếu niên suýt nữa đâm ngã mình, thản nhiên nói: "Ngươi cũng đi cùng ta."

Bên cạnh, Du Ngọc Liễu thấy vậy, lập tức lớn tiếng quát: "Hoắc Tây Lăng! Có bản lĩnh thì đừng rời khỏi bên cạnh Thái tử!"

Du Ngọc Tuế nghe thế, lập tức ngoái đầu lại, nở nụ cười đầy hứng thú, chậm rãi nói: "Từ giờ trở đi, hắn là Thái tử xá nhân của ta, cùng ta ăn ngủ, e rằng không thể rời khỏi ta rồi."

Nói xong, y quay đầu đi thẳng, mang theo đoàn người rời khỏi tầm mắt của Du Ngọc Liễu.

Sau một trận ầm ĩ như vậy, lúc Du Ngọc Tuế trở lại Đông Cung, mặt trời đã xuống núi.

Cung nhân trong Đông Cung lập tức vây quanh hầu hạ, thay y phục cho y.

Hoắc Tây Lăng cũng bị dẫn đi tắm rửa, thay y phục.

Trong lúc đó, Phúc Bảo công công đã điều tra xong thân phận của thiếu niên này, là em trai của cố phu nhân Đại tướng quân Lưu.

Sau khi tỷ tỷ hắn mất, hắn không còn thân nhân ruột thịt, chỉ có thể sống nhờ trong phủ Đại tướng quân. Nhưng từ khi Trưởng công chúa gả cho Đại tướng quân, hắn liền trở thành cái gai trong mắt nàng ta, vì vậy Lục Hoàng tử Du Ngọc Liễu mới ra tay hành hạ hắn.

Lúc này, Du Ngọc Tuế đang ngồi ngâm chân trong chậu nước ấm, suýt ngủ gật thì Hoắc Tây Lăng rốt cuộc được cung nhân dẫn vào.

Hiện tại hắn mới có thời gian quan sát kỹ dung mạo của Thái tử.

Truyền thuyết kể rằng Thái tử nhân hậu ôn hòa, ấm áp như ngọc, nhưng giờ nhìn tận mắt, hắn chỉ cảm thấy Thái tử kiêu ngạo, cao ngạo đến cực điểm.

Dung mạo cũng diễm lệ đến kinh người.

Chỉ là thân thể quá yếu, toàn thân tỏa ra cảm giác mong manh như đồ sứ dễ vỡ.