Nàng ta rũ mắt, chậm rãi cẩn thận ngắm nghía bộ móng vừa mới nhuộm sắc son, lạnh nhạt ra lệnh: “Ngươi kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra ở Đông Cung hôm nay.”
Dù đã mất đi tai mắt bên cạnh Thái tử, nhưng nàng ta vẫn phải nắm rõ từng động thái của hắn.
“Vâng.” Nhập Thu cẩn thận chọn lựa từ ngữ, rồi thuật lại toàn bộ sự việc.
“Nô tỳ mang bổ phẩm đến thăm bệnh Thái tử, dò xét tình hình, không ngờ Thái tử lại thẳng thừng mở miệng đòi gốc nhân sâm năm trăm năm mà nương nương trân quý nhất.”
“Nô tỳ biết nhân sâm đó là bảo vật của nương nương, đến chính nương nương cũng tiếc không nỡ dùng, sao dám tùy tiện đáp ứng. Nhưng không ngờ Thái tử chẳng hề e ngại, còn nói thẳng rằng thân thể của mình không xứng với đồ tốt của nương nương.”
Nhập Thu cúi đầu thấp hơn, giọng nói mang theo vài phần khổ sở: “Nô tỳ nào dám lên tiếng? Nô tỳ chỉ là một nô tài nhỏ nhoi, còn Thái tử là người tôn quý nhất dưới Hoàng thượng. Thái tử đòi nhân sâm, mà nhân sâm này lại là bảo bối mà chủ tử của nô tỳ yêu thích nhất, nô tỳ sao dám tự ý quyết định?”
“Nhưng Thái tử vẫn tiếp tục nói rằng, dù nương nương chỉ là kế mẫu của hắn, nhưng luôn yêu thương hắn, nên chắc chắn sẽ sẵn lòng tặng hắn thứ đó.”
Tô Hòa Uyển tức đến bật cười, tiện tay quét đổ chén trà thanh hoa bên cạnh.
“Tốt lắm! Rất tốt!”
Thái tử đem nàng ta đẩy lên cao như vậy, nếu nàng ta không tặng nhân sâm, chẳng phải tự nhận mình không thương yêu, không quan tâm gì đến con trưởng của Hoàng đế hay sao?
Nhưng nếu Thái tử còn không xứng dùng nhân sâm này, thì chẳng lẽ nàng ta lại dám đưa nó cho người khác?
Tô Hòa Uyển cắn chặt răng, giận đến phát run.
“Đúng là người từng bước qua Quỷ Môn Quan có khác, ngay cả da mặt cũng chẳng cần nữa!”
Làm gì có đứa con trưởng nào ép kế mẫu phải đưa đồ quý cho mình như thế?!
Nàng ta vừa dứt lời thì ánh mắt liếc sang cung nữ đang quỳ phía sau Nhập Thu. Thấy trong tay cung nữ kia đang cầm một chiếc hộp gỗ, nàng ta nhíu mày hỏi: “Đó là gì? Đưa lên đây.”
Cung nữ vội vàng dâng hộp lên, còn Nhập Thu thì càng cúi đầu thấp hơn, không dám thở mạnh.
Tô Hòa Uyển mở nắp hộp ra nhìn, vừa thấy nội dung bên trong, sắc mặt nàng ta lập tức sa sầm.
Bên trong chính là cung quy và ghi chép cung vụ của Tiên hậu, từng nét chữ tiểu khải thanh thoát mà uyển chuyển, đẹp đẽ vô cùng. Chỉ cần nhìn qua, nàng ta đã nhận ra ngay nét chữ này thuộc về ai.
Hồi ức chợt ùa về, khiến ánh mắt nàng ta ánh lên một tia hận ý.
Đúng là người đàn bà đó.
Mỹ nhân tuyệt thế, xuất thân cao quý, từng là đích nữ của đại thế gia, từng là mẫu nghi thiên hạ được Hoàng đế sủng ái vô cùng.
Nhưng mà sao chứ? Cuối cùng bà ta vẫn chết rồi!
Bà ta chết rồi, còn nàng ta vẫn sống tốt!
Nhưng khi nghĩ đến cái chết của Tiên hậu, nàng ta bỗng cảm thấy một nỗi bất an khó tả.
Tô Hòa Uyển cố gắng áp chế cảm xúc của mình, hít sâu một hơi, rồi lạnh lùng hỏi: “Sao lại là di vật của Tiên hậu?”
Ánh mắt sắc bén của nàng ta quét thẳng lên người Nhập Thu.
Nhập Thu quỳ trên mặt đất, da đầu căng thẳng, không còn cách nào khác, chỉ có thể thuật lại nguyên văn lời của Thái tử: “Hoàng quý phi tuy có địa vị ngang phó hậu, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là phó hậu, không phải Hoàng hậu.”
“Tiên hậu khi xưa quản lý hậu cung được Hoàng thượng khen ngợi, Hoàng quý phi nên học hỏi nhiều hơn.”
“Đáng tiếc, năm xưa bên cạnh mẫu hậu của ta còn có Đại Trường Thu giúp quản lý cung nữ, còn Hoàng quý phi không có, cũng khó trách đôi khi bận rộn mà sơ sót.”
Nghe đến đây, bàn tay Tô Hòa Uyển bắt đầu run rẩy.
“So sánh ta với bà ta? Nói ta không bằng bà ta sao?!”
Nàng ta giận đến mức không khống chế được cảm xúc, tiện tay xé nát những cuốn cung quy và ghi chép cung vụ kia!
Từng mảnh giấy vụn rơi lả tả xuống đất.
Nàng ta ôm ngực, hơi thở gấp gáp, giọng nói run run, gần như là thì thào tự nói với chính mình: “Ta không bằng bà ta? Ta không bằng bà ta?!”
Nàng ta xuất thân thấp kém hơn Tiên hậu.
Khi Tiên hậu còn là tiểu thư thế gia được dạy dỗ bằng những lễ nghi cao quý nhất, thì nàng ta còn phải theo cha cày cấy trên ruộng đồng.
Khi Tiên hậu là Hoàng hậu tôn quý, thì nàng ta chỉ là một nữ tử thô lậu từ nông thôn tiến cung.
Nhưng vậy thì sao?
Tiên hậu đã chết, nàng ta vẫn còn sống!
Nàng ta cắn môi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trong lòng đã sớm bão tố cuồn cuộn.
Tô Hòa Uyển luôn tự nhận rằng mình không thua kém Hoàng hậu dù chỉ một phần, nhưng trong mắt người khác, dường như chỉ có Hoàng hậu là tồn tại.
"Ta không bằng bà ta?"
Nàng ta bật cười, giọng điệu lạnh lùng: “Ta còn sống, bà ta đã chết. Con trai bà ta? Sau này cũng sẽ là của con trai ta mà thôi.”
Xuất thân thế gia thì sao? Nhà mẹ đẻ đã suy bại, trong triều chẳng còn chút quyền lực, không thể trở thành chỗ dựa cho Thái tử. Hơn nữa, bản thân Thái tử cũng không được Hoàng thượng sủng ái, chỉ vì y sinh ra đã khắc mẫu thân.
Chờ đến ngày con trai nàng ta lên ngôi, nàng ta chính là Thái hậu, còn Hoàng hậu kia chẳng qua cũng chỉ là một kẻ bại trận triệt để!
Nghĩ vậy, bàn tay Tô Hòa Uyển vỗ mạnh xuống bàn, sát khí trong mắt cũng dần tiêu tán.
Nhập Thu thấy vậy, cẩn thận lên tiếng: “Vậy, nhân sâm kia có mang đến cho Thái tử không ạ?”
Tô Hòa Uyển nghiến răng, giọng nói đầy phẫn nộ: “Đưa! Đương nhiên phải đưa! Nếu không đưa, chẳng phải lại để người ta nói ta làm kế mẫu mà không tận tâm với Thái tử sao?!”
Nàng ta hít sâu, nén giận: “Ngày mai, mang nhân sâm đến Đông Cung!”
Nói xong, nàng ta vung tay áo bỏ đi.