Phong Thanh Thiển bật cười phá lên, cười đến mức không thèm giữ một chút đứng đắn nào nữa, bây giờ nàng đã hoàn toàn biến thành bộ dáng một tên tiểu nhân đắc chí. Nhìn Liễu Hành Vân đang tức tối đến mức chỉ muốn xông lên đánh người mà không được thì nàng lại càng cười vui vẻ hơn.
Nhưng Liễu Hành Vân chưa kịp động thủ thì hắn đã bị Dung Thiên Trần nâng tay ngăn lại: “Đủ rồi, bản vương tạm tin năng lực của ngươi. Vậy thì đưa giải dược ra đi.”
Phong Thanh Thiển cũng không làm khó đễ nữa mà tiện tay ném qua một viên thuốc, sau đó nàng cười híp mắt nói: “Như nào? Hai vị thăm dò ta suốt thế giờ đã hài lòng chưa?"
Liễu Hành Vân bất chợt khựng lại, ánh mắt nhìn Phong Thanh Thiển lần đầu hiện lên một sự kinh ngạc.
Phải, đúng là bọn họ đang thử nàng.
Từ đầu đến cuối, Dung Thiên Trần và Liễu Hành Vân đều là hai con cáo già, thấy nàng không dẫn theo ai thì đã đoán ra chắc chắn sẽ có một màn thú nhận ta chính là thần y. Bây giờ chỉ cần họ xác minh nữa thôi. Nếu không thì với tính cách của Liễu Hành Vân thì hắn căn bản cũng sẽ không phí thêm lời nào.
Dung Thiên Trần gật đầu, giọng mang theo một chút ý cười: “Cũng coi là còn khá thông minh.”
Đây xem như là một câu tán thưởng hiếm hoi.
Phong Thanh Thiển nhún vai cười vô cùng gian xảo: “Vương gia đã quá khen rồi, được ở cùng người như ngài mà ta lại dám không mang theo đầu óc thì chỉ sợ bị bán đi lúc nào cũng còn không biết.”
Dung Thiên Trần bật cười khẽ một tiếng, nói với giọng nửa đùa nửa thật: “Ngươi đừng có vội đắc ý, bản vương hiện tại chỉ là tạm thời tin tưởng ngươi tôi. Nếu ngươi không chữa được chân của bản vương thì ta vẫn sẽ không khách khí.”
Phong Thanh Thiển đã chuẩn bị tinh thần từ sớm cho nên nàng chẳng hề sợ hãi mà chỉ nói: “Lần trước ta mới bắt mạch sơ sơ cho ngài một lần, hôm nay có thể kiểm tra lại kỹ hơn. Vương gia, bây giờ ta bắt mạch lại cho ngài nhé?”
Dung Thiên Trần đưa tay ra bình tĩnh nói: “Cứ tự nhiên.”
Vì hắn đang ngồi trên xe lăn trong đại sảnh nênPhong Thanh Thiển liền dứt khoát ngồi xổm xuống bên cạnh rồi tay đặt lên cổ tay hắn, yên lặng nghiêm túc bắt mạch.
Từ góc nhìn của Dung Thiên Trần, chỉ thấy nửa gương mặt góc nghiêng đang rất tập trung của nàng, thần sắc chuyên nghiệp đến mức không giống một tên công tử ăn chơi chút nào.
Sau một lúc trầm mặc, Phong Thanh Thiển ngẩng đầu lên nhìn hắn với ánh mắt nghiêm túc: “Vương gia, ta có thể kiểm tra chân của ngài không?”
“Được, ta không ngại.”
Nàng không nói nhiều mà chỉ dứt khoát động tay, cách lớp quần áo nhéo nhéo vài chỗ huyệt vị ở dưới chân hắn.
“Ngài có cảm giác gì không?”
“…Không có.”
Xong xuôi, nàng vỗ vỗ tay vài cái rồi đứng dậy, sau đó nàng gật đầu nói: “Tình trạng của Vương gia, ta đã nắm được sơ qua rồi. Giờ chỉ còn xem Vương Gia muốn điều trị theo cách nào thôi.”
Dung Thiên Trần nhíu mày: “Ý ngươi là có thể chữa khỏi hoàn toàn à?”
Ngay cả Liễu Hành Vân nge thấy vậy cũng thoáng khựng lại, ánh mắt chớp lóe như có chút không dám tin. Nếu như câu vừa rồi mà là nói đùa thì không cần Dung Thiên Trần ra tay, hắn cũng sẽ nhất định khiến nàng sống không bằng chết.
Phong Thanh Thiển lại bình thản hỏi ngược lại Dung Thiên Trần, giọng còn có phần bất mãn: “Ai bảo ngài là không thể chữa khỏi hoàn toàn? Mà nói đi cũng phải nói lại, may mà ngài dùng thuốc của ta sớm, cho nên ta cũng đỡ phải lo thêm vài chuyện.”
Dung Thiên Trần im lặng một lát, rồi hỏi nhỏ: “Vậy ngươi định chữa trị thế nào?”
Nàng nhún vai nói: “Cái này không phải do ta quyết định mà là do Vương gia muốn chữa thế nào. Bởi vì ta có vài phương án.”
“Cách thứ nhất là từ từ điều dưỡng, thời gian sẽ hơi lâu một chút nhưng sẽ không để lại di chứng, chân của ngài chắc chắn sẽ khôi phục hoàn toàn. Cách thứ hai là nếu Vương gia có việc gấp thì ta cũng có thể giúp chữa nhanh, nhưng về sau chân sẽ có di chứng như dễ đau nhức, gặp lạnh hay mệt mỏi thì sẽ cảm thấy khó chịu.”
“Chờ đã!” Liễu Hành Vân đột nhiên lên tiếng, sắc mặt đã thay đổi rõ rệt.
“Ý của ngươi là thực sự có thể chữa trị hoàn toàn?"
Phong Thanh Thiển thản nhiên gật đầu.
Liễu Hành Vân: “…”
"Vậy thì cứ theo cách từ từ đi!"