Tạ Sâm không biết chuyện Maine bị các cư dân nhiệt tình "giáo dục", cho rằng sự miễn cưỡng của hắn là do thấy cậu hôn mê, lại quen biết nguyên chủ nên buộc phải cứu giúp vì nhân đạo.
"Dù sao thì anh cũng đã giúp tôi, hẳn lên cảm ơn, hơn nữa chúng ta là bạn mà." Tạ Sâm nở nụ cười rạng rỡ: "Tôi còn có một chuyện vui muốn chia sẻ với anh nữa."
Cậu chỉ chỉ vào bên trong nhà: "Vào trong nói chuyện được không?"
Maine chưa từng gặp ai vồ vập thân thiết đến thế. Những người quen biết hắn đều tránh xa, việc được chia sẻ niềm vui thực sự quá xa lạ.
Biểu cảm của đối phương thản nhiên, ánh mắt trong veo, hoàn toàn không giống người có mưu đồ, tựa hồ thật sự chỉ xem hắn như bạn bè.
Hắn do dự một chút, nghiêng người nhường lối vào.
Trước mắt Tạ Sâm hiện lên dòng chữ: [Năng lượng cảm kích +1, tổng 1.]
Tạ Sâm hơi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Maine, chỉ thấy thanh cảm kích trên đỉnh đầu hắn hiển thị [9/10].
Chưa kịp ăn đã thu được một điểm năng lượng, quả là dấu hiệu tốt!
Nụ cười cậu càng rực rỡ, nhanh chân bước vào phòng khách, lẹ tay bỏ hộp thức ăn lên bàn, ngoái đầu lại nói: "Ăn nhanh đi, tôi dùng hộp giữ nhiệt đặc biệt đấy, vẫn còn ấm."
Maine đóng cửa, trở lại bàn ăn ngồi xuống. Nhìn nụ cười rạng ngời của Tạ Sâm, hắn trầm ngâm giây lát: "Cậu cùng trước kia rất không giống nhau."
"Tôi đây là giác ngộ rồi." Tạ Sâm đáp, giả vờ tò mò hỏi: "Anh cảm thấy trước đây tôi là người thế nào?"
Maine dùng dao nĩa cắt miếng thịt chiên thành từng phần nhỏ, gần như không cần suy nghĩ đáp: "Trầm mặc ít nói, nghiêm nghị khó gần." Nói xong, hắn liếc nhìn cậu một cái.
Một người thật sự có thể thay đổi lớn đến thế sao? Gần như là khác hoàn toàn so với quá khứ.
"Anh dùng thành ngữ khá chuẩn đấy." Nghĩ đến hoàn cảnh trước đây của nguyên chủ, cậu thở dài: "Nhân ngôn khả uý, áp lực quá lớn. Giờ tôi quyết định không để ý đến ánh mắt người khác, đột nhiên thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều."
Maine suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý, sau đó không nghĩ nhiều nữa. Tính cách có thể đổi, nhưng ngoại hình vẫn không thay đổi, hắn bắt đầu tập trung vào bữa sáng.
Ánh mắt Tạ Sâm thiết tha dán chặt vào hắn, hy vọng thu được lượng năng lượng cảm kích giống như hôm qua.
Maine ăn xong, gương mắt nhìn cậu: "Cậu chưa ăn?" Ánh nhìn của Tạ Sâm quá mãnh liệt, không thể không để ý.
"Ăn rồi, ăn ở nhà rồi." Tạ Sâm xác nhận không nhận được năng lượng nào, liếc nhìn đĩa trống, không nhịn được hỏi: "Tôi nấu không ngon sao?"
"Rất ngon."
Rất ngon sao không có năng lượng cảm kích? Tạ Sâm thất vọng nhìn Maine, cảm giác như vừa phát hiện kho báu khổng lồ, tưởng được vô số châu báu, hóa ra hang động trống rỗng.
Maine không hiểu phản ứng của cậu, suy nghĩ giây lát, ánh mắt lóe lên ý cười: "Cực kỳ xuất sắc, ngon hơn nhiều nhà hàng khác rất nhiều."
Tạ Sâm ngượng ngùng vẫy tay: "Tôi đâu phải trẻ con, đâu cần khen ngợi."
“Không phải sao?” Maine nhướn mày.
“Đương nhiên không phải!” Tạ Sâm đưa tay định dọn hộp thức ăn, lại bị Maine giơ tay ngăn lại: “Để tôi.”
Maine thao tác nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã rửa sạch hộp đựng trả lại cho Tạ Sâm.
Tạ Sâm đã vượt qua nỗi thất vọng vì thức ăn không thu được năng lượng. Nghĩ đến nguồn năng lượng nhận được lúc vào cửa, lòng cậu tràn đầy phấn khích.
Dù thế nào đi nữa, cậu nhất định phải kết thân với người này.
Bỏ qua năng lượng, đơn thuần xét về con người, hắn cũng rất đáng để kết giao. Huống chi còn có thể dễ dàng thu được năng lượng!
Cậu quyết định đến trường sẽ hỏi thăm tên của người đàn ông này. Dáng vẻ như thế này, chắc chắn là nhân vật nổi tiếng. Nếu hỏi trực tiếp sẽ không hợp với thân phận bạn học.