Ban đầu những lệnh đơn giản cây ớt đều hoàn thành tốt, một số lệnh phức tạp khiến cây ớt rối loạn, cả các nhánh cũng rối theo, nhưng qua quá trình luyện tập, cây ớt đã có thể hoàn thành hoàn hảo những gì cậu nói.
Khi gần đến 8 giờ 30, cơ thể cậu đột ngột không kiểm soát được, khiến cậu giật mình, không phải chiều nay đã nghỉ ngơi rồi sao?
Cũng may bây giờ cậu đang ở trong căn hộ, không có gì nguy hiểm, không bao lâu sau cậu lại rơi vào trạng thái mê man.
Cậu bị A Đan đánh thức, không chờ A Đan nói gì, cậu đã vội vàng bò dậy, nhanh chóng hỏi: "Chiều nay tôi đã nghỉ ngơi rồi, tại sao chưa đến tám giờ mà đã không kiểm soát được?"
A Đan nghi ngờ hỏi: "Không nên nha. . . cậu nghỉ bao lâu?"
"Ba mươi phút."
"Khó trách, cậu nghỉ ngơi quá ít, ban ngày phải nghỉ ít nhất một giờ mới đủ, cậu chỉ nghỉ ba mươi phút, lần không kiểm soát tiếp theo sẽ là bốn giờ sau."
Tạ Sâm vỗ quần, đi về phòng: "Ôi, không còn cách nào, hôm nay tình hình đặc biệt, tôi có thể dành được nửa giờ nghỉ ngơi đã là rất tốt rồi."
Cậu lục tủ quần áo tìm đồ thay, liếc nhìn đồng hồ, ngạc nhiên nói: "Mới mười một giờ, hôm qua cậu xuất hiện lúc một giờ sáng, hôm nay không phải cũng phải một giờ mới xuất hiện sao? Lúc này mới mười giờ."
"Mỗi lần cậu kích hoạt một loại cây, thời gian ngủ của tôi sẽ giảm hai giờ." A Đan nói, bất ngờ dùng giọng đầy cảm khái nói: "Tạ Sâm, cậu làm tôi ngạc nhiên thật đó, cậu thu thập năng lượng nhanh hơn trước rất nhiều."
Giọng nói trẻ con của nó phối hợp với giọng điệu đó khiến Tạ Sâm cười không ngừng, cậu ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Chủ yếu là nhờ cậu, tôi có lực tương thích với động vật rất cao, giúp đỡ không ít việc."
"Tôi rất giỏi đó nhé, he he." A Đan tự hào nói.
"Cực kỳ giỏi!" Tạ Sâm không chút keo kiệt khen ngợi.
A Đan vừa thu lại nụ cười, bỗng nghiêm túc nói: "Tiếp tục cố gắng lên, sớm kích hoạt ba loại thực vật, khi đó tôi mới có thể cảm nhận được vị trí của năng lượng, thu hồi năng lượng càng nhanh càng tốt cho cơ thể cậu."
Tạ Sâm gật đầu: "Tôi biết."
Không thể kiểm soát được cơ thể thì giống như một con rối, mặc dù có thể giải quyết bằng cách nghỉ ngơi định kỳ, nhưng cuộc sống luôn thay đổi, chính cậu cũng không thể đảm bảo luôn có thể nghỉ ngơi đúng giờ.
Sau khi A Đan nhắc nhở xong thì im lặng, Tạ Sâm tắm rửa, kiểm tra phòng thi và số báo danh của ngày mai, sau đó đi ngủ.
Ngày hôm sau, ngày 28 tháng 3, là ngày thi tốt nghiệp khoa thực vật.
Tạ Sâm thức dậy lúc sáu giờ rưỡi, rửa mặt xong xuôi rồi vào bếp chiên hai phần thịt, một phần cậu ăn luôn, phần còn lại cho vào hộp cơm, bỏ vào túi vặn cửa ra ngoài.
Maine vừa rửa mặt xong, nghe thấy tiếng gõ cửa, ánh mắt lóe lên chút kinh ngạc, không tới là ai đến tìm hắn.
Khi mở cửa, hắn thấy một chàng trai trẻ cười sáng lạn đứng đó, đôi mắt đen láy sáng ngời lại trong suốt.
"Chào buổi sáng." Tạ Sâm cầm hộp cơm bằng tay trái, tay phải giơ lên vẫy vẫy.
"Có việc gì sao?" Maine hơi ngẩn ra, sau đó hỏi.
Tạ Sâm giơ chiếc túi trên tay trái lên: "Để cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ hôm qua, tặng lại anh một phần bữa sáng."
Dù là ngày thi cử, cậu cũng không quên việc thu thập năng lượng. Một bữa sáng có thể kiếm được hai điểm năng lượng cơ mà!
"Không cần khách sáo, việc đưa cậu về nhà không hoàn toàn xuất phát từ ý muốn của tôi."