Bên trong xe ngựa khá náo nhiệt, Tạ Vận cũng không phải là người kiệm lời, có thể hòa hợp trò chuyện với mọi người.
Giữa đường, đoàn xe dừng lại để nghỉ ngơi.
Tạ Vận cùng mấy đồng liêu trong xe bước xuống hít thở không khí, đang cười nói vui vẻ thì chợt thấy một tiểu thái giám quen mặt từ phía trước vội vã bước tới.
Đó là thái giám bên cạnh thái tử Ngụy Trạch, Tạ Vận từng nhiều lần gặp hắn khi ra vào Đông cung.
“Thái tử điện hạ mời Tạ đại nhân đến một chuyến, có chuyện muốn thương lượng.” Tiểu thái giám đến trước mặt Tạ Vận, cúi đầu cung kính nói.
Tạ Vận sớm đã đoán được rằng Ngụy Trạch sẽ sai người đến tìm mình, nàng hành lễ đáp lại, sau đó từ biệt mấy vị đồng liêu rồi theo tiểu thái giám tiến về phía trước.
Quả nhiên cỗ xe nàng sắp bước lên chính là xe ngựa của Thái tử, quy chế quả thực không giống những xe khác, từ bên ngoài có vẻ không khác biệt lắm, nhưng khi Tạ Vận vén rèm bước vào thì mới cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng.
Từng chi tiết nhỏ đều thể hiện thân phận cao quý của Thái tử đương triều, tấm màn lụa thêu hoa phủ kín vách xe, bộ trà cụ bằng vàng ngọc trên bàn trà nhỏ, tất cả đều mang vẻ xa hoa mà không cỗ xe nào trong đoàn có thể sánh được.
Ngụy Trạch ngồi ngay ngắn trước bàn trà nhỏ, tay cầm một cuốn sách, chăm chú đọc.
Thái tử đương triều có tính cách ôn hòa, cử chỉ đoan chính, nếu khen hắn là một quân tử như ngọc, thì quả thực không ngoa.
Thế nhưng Tạ Vận đã làm bạn đọc sách bên cạnh hắn hơn mười năm, chỉ cần liếc mắt một cái, nàng đã nhận ra tâm trạng Ngụy Trạch không tốt, giữa chân mày thấp thoáng vẻ lạnh lùng.
“Điện hạ triệu thần đến đây, có điều gì muốn dặn dò sao?” Tạ Vận ngồi xuống đối diện Ngụy Trạch, chắp tay thi lễ, sau đó hỏi.
Ngụy Trạch lật một trang sách, không ngẩng đầu lên, giọng điệu ôn hòa nhưng lạnh nhạt: “Tạ đại nhân tài giỏi như vậy, chẳng lẽ còn không đoán ra được lý do cô gọi ngươi đến?”
Xem ra là thực sự giận rồi.
Mười mấy năm làm bạn đồng học, Ngụy Trạch luôn khiêm tốn lễ độ, chưa từng tỏ ra uy quyền trước mặt nàng, càng hiếm khi tự xưng là cô.
Trừ khi hắn thực sự tức giận.
Tạ Vận cụp mắt, cầm ấm trà lên rót đầy chén trà trước mặt Ngụy Trạch, khóe môi mỉm cười nhẹ: “Điện hạ nói đùa rồi, thần đâu có bản lĩnh đọc tâm, làm sao đoán được tâm tư của điện hạ?”
Ngụy Trạch buông sách xuống, nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt có phần dịu đi, nhưng vẫn đầy bất đắc dĩ: “Tạ Vận, có những chuyện nếu ngươi làm, là sẽ mất mạng đấy.”
“Nếu điện hạ không tranh, thì thần mới thật sự mất mạng.”
“Tranh? Có gì đáng để tranh? Ta không hứng thú với vị trí đó. Nếu phụ hoàng không muốn ban cho ta, ta cũng không cần.” Ngụy Trạch nhìn nàng, ánh mắt quang minh chính đại.
Tạ Vận bật cười khẽ, bờ vai khẽ run, đuôi mắt cong lên, nhưng trong đôi mắt đó chỉ có sự lạnh lẽo.