Sắc mặt Huyền Thanh đạo trưởng lập tức trở nên nghiêm trọng: “Cừu trưởng lão, ngươi chớ có đùa giỡn! Chuyện Ảnh Khôi, không thể đem ra làm trò đùa được.”
“Thế nếu ta cứ muốn đùa giỡn, thì ngươi có thể làm gì ta?”
“Ngươi!” Huyền Thanh đạo trưởng nghẹn lời.
“Đạo trưởng.” Lâu Giang cắt ngang cuộc tranh luận giữa hai người, nhíu mày nói: “Có lẽ… Cừu trưởng lão nói thật.”
Hắn do dự một chút rồi tiết lộ một bí mật: “Gần đây, Sơn Hải Các phát hiện có người bán hạt giống hồn ti trên chợ quỷ.”
“Cái gì?” Huyền Thanh đạo trưởng kinh ngạc không thôi, sau đó lập tức nổi giận: “Kẻ nào lại dám làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy?”
“Nếu hồn ti thực sự tồn tại, vậy thì việc tạo ra Ảnh Khôi cũng không phải là không thể.” Lâu Giang phân tích: “Trong từng đề cập, điều đáng sợ nhất của Ảnh Khôi không phải là sức tấn công của nó mạnh bao nhiêu, mà là nó có thể hòa vào bóng của con người, dần dần biến người đó thành một ‘khôi’ mới.”
Lâu Giang phân tích: “Lý do Liễu tiểu thư chưa bị khống chế, có lẽ là vì nàng là Chúc nữ, ngày đêm cầu nguyện với Phu Mộc, tinh khí thần đã gắn kết với Phu Mộc ở một mức độ nhất định.”
“Ảnh Khôi lại xuất hiện trên nhân gian, muốn khống chế một Chúc nữ bình thường, rốt cuộc là vì sao?”
Cừu Bạc Đăng đối diện ánh mắt vô thức dò xét của Lâu Giang và Huyền Thanh đạo trưởng, lắc đầu: “Đừng hỏi ta, ta không biết.”
Y nói thật.
Y đọc truyện tu tiên điểm gia (*một kiểu truyện tu tiên thường tập trung vào chủ đề gia tộc tu tiên thay vì nhân vật chính tu luyện đơn độc. Cốt truyện kéo dài qua nhiều thế hệ, thường có khung thời gian rộng, phát triển thế lực lâu dài), ít nhất cũng phải vài triệu chữ, tràn ngập một loại chất lỏng không màu không vị không độc hại – nước. Cừu thiếu gia đọc truyện luôn bỏ qua những đoạn có thể bỏ, tốc độ nhanh như tên lửa, có thể nhớ được chi tiết “Chúc nữ Thành Phụ bị Ảnh Khôi hại” đã là kỳ tích lắm rồi.
Nếu y biết trước mình sẽ xuyên vào ...
…Y sẽ lập tức triệu tập tất cả những kẻ cuồng nghiên cứu trong gia tộc, chia thành hai nhóm.
Một nhóm nghiên cứu thế giới quan và mối quan hệ nhân vật của , kết hợp với thân phận của y trong nguyên tác, thiết kế ít nhất một chục kế hoạch tận hưởng dị giới tốt nhất dành riêng cho y. Nhóm còn lại nghiên cứu nguyên lý của đa vũ trụ và xuyên sách, cố gắng tiêu diệt mọi phiền phức ngay từ gốc rễ.
“Có một chuyện cấp bách hơn.” Lâu Giang hạ giọng: “Nếu đã có Ảnh Khôi, vậy thì kẻ điều khiển khôi chắc chắn đang ở gần Thành Phụ. Một khi Ảnh Khôi chết, kẻ đó nhất định sẽ biết ngay.”
“Phải tìm ra kẻ điều khiển khôi, mới có thể tận diệt mối họa!” Huyền Thanh đạo trưởng dứt khoát.
Cừu Bạc Đăng chêm vào một câu: “Trận dịch chuyển gần nhất ở đâu?”
Lâu Giang ngồi nghiêm chỉnh, vô thức trả lời: “Thành Như.”
“Từ đây đến Thành Như bao xa?”
“Ba… ba ngày, ngươi hỏi cái này làm gì?”
Cừu Bạc Đăng gập quạt lại, vác kiếm đứng dậy, lịch sự nói với Huyền Thanh đạo trưởng và Lâu Giang: “Hiện giờ Liễu tiểu thư đã tỉnh, mọi chuyện rõ ràng rồi. Ta xin cáo từ, có duyên gặp lại.”
“Ngươi muốn đi?” Huyền Thanh đạo trưởng không thể tin nổi: “Ngươi biết rõ có tà vật âm mưu với Liễu gia và Thành Phụ, vậy mà định khoanh tay đứng nhìn?”
“Ngài nói vậy sai rồi.” Cừu Bạc Đăng kinh ngạc: “Liễu gia là nhà thông gia của ta hay nhà mẹ của ta?”
Huyền Thanh đạo trưởng sững sờ, ông chưa từng nghe nói Thái Ất tông đã định hôn sự nào cho Cừu Bạc Đăng: “… Cả hai đều không phải.”
“Vậy Thành Phụ cống nạp cho Thái Ất tông hay Sơn Hải Các?”
“Sơn… Sơn Hải Các.”
“Vậy là được rồi.” Cừu Bạc Đăng dùng quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay, cười tủm tỉm: “Không thân không thích, liên quan gì đến ta?”
“Ngươi!” Huyền Thanh đạo trưởng phẫn nộ đứng bật dậy, tay run rẩy chỉ vào y, một chút ôn hoà lúc trước đã tan thành mây khói, ánh mắt đầy thất vọng và khinh miệt.
"Cây thần hấp thu linh thuật, bậc thánh hiền truyền đạo cho thiên hạ, những người nắm giữ đạo pháp như chúng ta phải bảo vệ chúng sinh trước hiểm nguy. Đây là luật sắt mà các thế hệ tu sĩ nối tiếp nhau thực hiện! Loại tu sĩ như ngươi… thực sự, thực sự là kẻ bại hoại!"
"Ta là kẻ bại hoại, chuyện này không phải ai cũng đều biết sao?"
Cừu Bạc Đăng nghi hoặc hỏi lại.
Đạo trưởng Huyền Thanh nghẹn lời, không thốt nên câu.
“Khoan đã.” Lâu Giang nãy giờ im lặng chợt lên tiếng hỏi Cừu Bạc Đăng: “Ngươi có biết… bây giờ đang là tháng Chướng ở Thành Phụ không?”
“…Chướng Nguyệt?”
Nụ cười của Cừu Bạc Đăng vụt tắt, y nhận ra rằng Thái Nhất kiếm lại im lặng như gà.
Theo tính cách của thanh kiếm rách nát này, đáng lẽ khi nghe y bôi nhọ danh tiếng Thái Ất như vậy, nó phải nhảy dựng lên đánh y từ lâu rồi.
Lâu Giang nhìn y với ánh mắt phức tạp: “Hôm qua là ngày cuối cùng trước khi Chướng Nguyệt đến.”
Trong , môi trường sống của nhân tộc rất khắc nghiệt. Bên ngoài hầu hết các thành trì đều tràn ngập khí độc, đầy rẫy tà ma yêu quái. Con người phải nhờ vào những thần vật như Cổ Phu mới có thể mở ra vùng đất thích hợp để sinh sống trong chướng khí.
Trước đây, Cừu Bạc Đăng ở lại Thái Ất Tông.
Thái Ất là tiên môn đứng đầu, có thần thú mạnh mẽ như Quỳ Long, Phượng Hoàng, Côn Bằng trấn giữ, nên phạm vi ngàn dặm quanh đó luôn gió mát trăng thanh.
Nhưng đối với những thành trì bình thường, chướng khí bên ngoài thành vẫn luôn là vấn đề nghiêm trọng. Họ dựa vào mức độ dày đặc của chướng khí mà chia một năm thành ba thời kỳ: “Chiêu Nguyệt” (tháng trời quang), “Vụ Nguyệt” (tháng sương mù) và “Chướng Nguyệt” (tháng chướng khí).
Khi Chướng Nguyệt đến, chướng khí bên ngoài thành dày đặc nặng nề, trừ phi là cường giả đại năng, nếu không ngay cả tu sĩ cũng khó có thể ra ngoài.
Rõ ràng, Thành Phụ không có ai có tu vi cao đến mức có thể di chuyển trong Chướng Nguyệt.
“……”
Cừu Bạc Đăng im lặng một lúc.
“Lò rèn ở đâu?”
…
“Ai da!”
Liễu lão gia dẫn theo một thiếu niên đi vào. Vừa đến cửa chính sảnh, từ bên trong có một thứ gì đó “vèo” một cái bay xéo ra ngoài, đập thẳng vào người ông.
“Kiếm rách! Bay lại đây cho ta!”
Cừu Bạc Đăng mặc áo đỏ như lửa, từ trong phòng đuổi theo ra ngoài.
Thái Nhất Kiếm như cá chép nhảy lên, bật từ bụng mỡ của Liễu lão gia sang một bên, định bỏ trốn.
Thiếu niên bên cạnh Liễu lão gia vươn tay chặn nó lại.
Thiếu niên này dáng người thon gầy, mặc một bộ chúc y rộng tay đối khâm. Khi đón kiếm, động tác của hắn rất tùy ý, nhưng khi ngước mắt nhìn người đuổi theo, ngón tay cầm kiếm đột nhiên siết chặt lại, mạnh đến mức như muốn bóp nát chuôi kiếm.
Trên gương mặt thiếu niên chúc y hoàn toàn trống rỗng.
Giống như vừa bất ngờ nhìn thấy một người mà hắn chưa từng nghĩ đến sẽ gặp, ở một nơi mà hắn hoàn toàn không ngờ tới.