“Có thể lấy hàng ngay, hàng trong kho của chúng tôi còn rất nhiều.” Giang Từ nói
Chỉ cần có tích phân, đừng nói năm trăm thùng, dù có là năm vạn thùng thì cô cũng có thể lấy ra ngay lập tức.
Giang Từ nhẩm tính trong đầu, năm trăm thùng nước có giá là một tinh hạch cấp năm, quy đổi ra tích phân là một trăm nghìn tích phân.
Đây chính là khách hàng lớn đó nha! Giang Từ có chút cao hứng. Bán nước thôi mà đã kiếm được nhiều thế này rồi, sau này phải phát triển mảng này mạnh hơn nữa mới được.
Nghe thấy Giang Từ nói vậy, gương mặt nghiêm túc của Vương Quân cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: “Vậy thì tốt quá, chúng ta bắt đầu luôn đi.”
“Gấp gì chứ, ăn chút gì cái đã. Dù sao cũng đã đến quán lẩu rồi mà.” Chung Tiểu Phượng cười cười, “Tôi nghe mấy người Chu Lâm ba hoa chích chòe cũng đủ nhiều rồi, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội nếm thử.”
Thấy Chung Tiểu Phượng đã ngồi xuống, Vương Quân cau mày đứng trước cửa nhìn một hồi lâu, rồi cuối cùng cũng miễn cưỡng đi đến ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Chu Lâm và hai người còn lại sớm đã nóng lòng không chịu nổi, bởi vì bọn họ đã thấy trên bảng thực đơn xuất hiện thêm hai món mới —— ba chỉ bò và ba chỉ heo.
Từ lần đầu đến ăn lẩu, bọn họ đã từng hỏi khi nào mới có thịt, giờ cuối cùng cũng đã có rồi. Chỉ cần nhìn tên món ăn thôi đã khiến người ta không kiềm được mà nuốt nước miếng.
“Còn có cả thịt bò ba chỉ với thịt lợn ba chỉ nữa sao?!” Chung Tiểu Phượng ngạc nhiên. Cô ta cứ tưởng có một quán lẩu xuất hiện đã là đủ kỳ quái rồi, không ngờ ngay cả những nguyên liệu tưởng chừng như tuyệt chủng cũng có thể được tìm thấy ở đây.
“Trước đây chỉ có khoai tây thôi, bây giờ cuối cùng cũng đã có thịt rồi.” Cố Kỳ nói.
“Gọi món đi, hôm nay cứ ăn thỏa thích, chúng ta là đang làm việc cho căn cứ mà, tiền ăn cứ để căn cứ thanh toán.” Chung Tiểu Phượng vung tay quyết định.
Ba người Chu Lâm vui sướиɠ reo lên, vừa mở miệng đã gọi ngay ba mươi đĩa ba chỉ bò, ba mươi đĩa ba chỉ heo, khoai tây thì chỉ gọi tượng trưng mười đĩa, thêm cả cơm cho năm người.
Giang Từ tính toán một chút, tổng cộng bọn họ phải trả một viên tinh hạch cấp bốn và bốn viên tinh hạch cấp ba, tương đương với mười bốn nghìn tích phân.
Có thịt, có rau, có cơm, với mức giá này, quả thực là quá đáng giá.
Chung Tiểu Phượng liếc nhìn Vương Quân, hơi hất đầu ra hiệu cho anh ta trả tiền. Vương Quân cũng không chần chừ, lấy tinh hạch từ trong túi ra.
Lúc này, Giang Từ mới để ý thấy túi đựng tinh hạch của những người sống sót ở tận thế có chất liệu rất đặc biệt. Trông không lớn lắm nhưng lại đựng được rất nhiều, mà khi đeo trên người lại không quá nặng nề.
Ngoài mặt có những hoa văn tự nhiên, nghe nói là được làm từ da của động vật biến dị cấp cao.
Do đặc tính đặc biệt của bản thân động vật biến dị, cùng với năng lực vượt xa những sinh vật thông thường, mới có thể chế tạo ra loại túi đặc biệt này.
Thấy Giang Từ có vẻ hứng thú, hệ thống lập tức nói rằng nếu sau này có động vật biến dị cấp cao, nó có thể giúp cô làm ra những chiếc túi đẹp hơn.
Nghe thấy thế, hai mắt Giang Từ sáng rực lên. Nếu có thể làm thành nhiều cái để mang về cho mẹ cô thì tốt quá!
Khi hệ thống đảm bảo, Giang Từ đang thái rau. Giờ cô đã cắt khoai tây vô cùng thành thạo, lát nào cũng gần như đều nhau về độ dày và kích thước.
Ba chỉ heo và ba chỉ bò cũng vậy, đều được cấp đông rồi dùng máy cắt tay để thái thành từng lát có độ dày vừa phải.
Tiểu Vũ vẫn luôn lảng vảng trước cửa bếp, dường như muốn giúp nhưng lại không biết có thể vào hay không.
Khi thấy vậy, Giang Từ lập tức vẫy tay gọi Tiểu Vũ vào giúp cô gọt vỏ khoai tây. Giờ trong bếp cũng chẳng có gì cần giấu giếm, thịt thì lấy từ trong tủ đông ra, còn khoai tây thì ở trong bao tải.
Hai mắt Tiểu Vũ sáng lên, rồi nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, ngoan ngoãn bắt đầu gọt khoai mà không nhìn ngang ngó dọc.
Nhìn từng đĩa nguyên liệu được bưng lên, Chung Tiểu Phượng và Vương Quân đều nhìn chằm chằm, không rời mắt dù chỉ một giây.
“Chủ quán, mấy nguyên liệu này có thể bán cho chúng tôi không?” Vương Quân không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
“Xin lỗi, hiện tại tôi không thể bán nguyên liệu với số lượng lớn được.” Giang Từ từ chối thẳng thừng.
Hệ thống đã nói rõ, mọi thứ khác đều có thể bán, nhưng nguyên liệu thì không. Dù sao thì quán cũng phải dựa vào món lẩu để kiếm tinh hạch, nếu như nguyên liệu bị tuồn ra quá nhiều, vậy thì quán lẩu này chẳng phải sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa sao.
Trên mặt Vương Quân hiện rõ vẻ thất vọng, nhưng cũng không quá bất ngờ.