Nàng chợt có chút sợ hãi.
Trước nay, nàng chưa từng có quyền lựa chọn chắc chắn cho mình. Đời trước bước sai một bước, cuối cùng rơi vào thảm cảnh diệt môn, ngay cả một nhà phu quân thật lòng yêu thương cũng không có, chứng cứ Thẩm gia oan khuất cũng không thể tra ra.
Không ai có thể giúp nàng.
Nhưng nàng không thể ngã xuống. Nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Sau khi ra khỏi tịnh thất, Thẩm Linh Thư ngồi ngay ngắn trước gương, nhẹ nhàng lau khô mái tóc đen dài. Chiếc khăn bông trắng tinh mềm mại lướt qua từng lọn tóc đen óng, phản chiếu ánh sáng dịu dàng như tơ lụa.
Thải Nhân chấm một chút dầu hoa quế, khẽ thoa lên ngọn tóc nàng, sau đó ngắm nhìn bóng dáng tiểu thư trong gương, tươi cười nói: “Tiểu thư đẹp quá.”
Thẩm Linh Thư mỉm cười dịu dàng.
Trải qua một ngày mệt mỏi, lúc này, giữa màn đêm yên tĩnh, hai chủ tớ trò chuyện bên nhau, nhẹ nhàng bảo dưỡng mái tóc, phút chốc phảng phất như trở về những ngày xưa cũ còn ở Vương phủ.
Khi còn ở Giang Nam, Thẩm Linh Thư sống trong sự sủng ái xa hoa, bên cạnh có vô số bà tử, nha hoàn hầu hạ, bởi vì mẫu thân nàng là nữ nhi duy nhất của lão thái thái Vương gia, mà nàng cũng là nữ nhi duy nhất của mẫu thân, từ nhỏ đã được cưng chiều như bảo bối.
Nhưng sau khi phụ mẫu qua đời, ngoại tổ mẫu nằm bệnh trên giường quanh năm, các chi khác ở Dương Châu nhìn chằm chằm vào gia sản của mẫu thân như sói đói. Phụ thân nàng cả đời trấn thủ biên quan, phủ đệ ở kinh thành không người trông nom, càng không có căn cơ.
Nàng đành phải thuận theo ý chỉ của Thánh thượng mà vào cung, bên người ngoại trừ cung nữ nội phủ được phái đến, người đáng tin cậy chỉ còn lại một mình Thải Nhân, sao có thể so với ngày trước?
Hai chủ tớ đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên, một tỳ nữ từ nhị phòng đến báo: “Tố Lan cô cô của Tê Phượng Cung tới.”
Thẩm Linh Thư và Thải Nhân nhìn nhau.
Trời đã khuya thế này, Tiêu hậu phái người tới, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Nàng buông khăn thêu trong tay xuống, ánh mắt lướt nhanh qua chiếc khăn tay trên bàn, giọng nói có phần gấp gáp: “Mau mang một chén trà nhỏ đến phòng khách cho Tố Lan cô cô, nói ta thay y phục xong sẽ tới ngay.”
Thải Nhân vâng dạ, nhưng vẫn lo lắng liếc ra ngoài cửa sổ, hạ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư mau giấu khăn đi.”
Mười lăm phút sau, Thẩm Linh Thư bước vào phòng khách, gặp mặt Tố Lan.
Nàng đã thay một bộ sa y mỏng nhẹ, bên ngoài khoác thêm một tầng yên lung, mái tóc đen dài buông xõa, chỉ tùy ý vấn lên bằng một cây trâm ngọc. Mấy giọt nước còn đọng lại, từ tóc nhỏ xuống xương quai xanh, làm làn da càng thêm nhuận sắc.
Rõ ràng chỉ là một kiểu trang điểm đơn giản nhất, nhưng từng cử chỉ giơ tay nhấc chân lại toát lên nét kiều diễm tự nhiên, thanh tao mà rực rỡ.
Thẩm Linh Thư mỉm cười, giơ tay mời: “Cô cô, mời ngồi.”
Tố Lan vốn hầu cận bên người Tiêu Hậu, từng gặp qua không ít tiểu thư danh môn thế gia. Những nữ tử ấy hoặc yêu kiều, hoặc thanh tú, nhưng mỗi lần trông thấy dung mạo của Thẩm Linh Thư, nàng ta vẫn không khỏi ngẩn người.
Nghĩ đến mục đích của chuyến đi lần này, Tố Lan thu lại vẻ mặt, khẽ cười khom mình: “Nô tỳ nào dám nhận đại lễ này, chỉ là truyền xong lời của nương nương thì phải về ngay.”
Thẩm Linh Thư nhẹ nhàng nâng mắt: “Đã muộn thế này, nương nương có chuyện gì sao?”
Tố Lan đáp: “Hôm nay, ở ngoài cung, Thất công chúa và Thái phó phu nhân phát sinh xung đột, đôi bên tranh chấp không ai nhường ai, làm ầm lên mất hết thể diện. Thánh thượng hay tin, long nhan thịnh nộ, đã nghiêm khắc trách phạt công chúa. Hoàng hậu nương nương muốn công chúa mở một tiệc hoa yến, mời Thái phó phu nhân đến, bề ngoài là hòa giải, giữ thể diện cho đôi bên.”
Thẩm Linh Thư khẽ gật đầu: “Bệ hạ sáng suốt, nương nương thấu tình đạt lý, kế sách này quả là không tệ.”
Sắc mặt Tố Lan thoáng thay đổi, có chút khó coi.
Nói đến nước này, tiệc hoa yến nghe thì đơn giản, nhưng nào là thiệp mời, bố trí yến hội, từng khâu đều tốn bạc. Người lui tới đều là các nhà quyền quý, nếu có sơ suất, tổn hại thể diện Trung Cung cũng không phải chuyện nhỏ.