Tào phu nhân không ngờ đứa nhi tử vốn luôn ôn hòa hiếu thuận lại dám phản bác mình, sắc mặt bà ta có chút rạn nứt, cao giọng nói: "Thất công chúa là do hoàng hậu sinh ra, nếu công chúa muốn con, nhà chúng ta có thể làm gì được? Nương nương đã truyền lệnh triệu ta ngày mai vào cung, chẳng lẽ con muốn ta kháng chỉ? Con và phụ thân con hiện tại đều làm quan trong triều, chúng ta sao có thể đắc tội với người trong cung?!"
Tào Lan mất kiên nhẫn, gương mặt tuấn tú khẽ ửng đỏ: "Nữ tử mà hài nhi thích là chuyện của hài nhi, mẫu thân đừng nhúng tay vào. Ngày mai sau khi hạ triều, hài nhi sẽ tự mình bẩm tấu lên thánh thượng."
"Con...! Phụ mẫu nuôi nấng con từ nhỏ, chưa từng một ngày chểnh mảng, mời danh sư chỉ dạy, suốt bao năm con khổ học không ngừng nghỉ. Con chính là tân khoa thám hoa năm Thuận Thừa thứ năm! Sao con có thể bất hiếu với chúng ta như vậy? Nha đầu họ Thẩm kia, rốt cuộc đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì mà đến cả gia đình con cũng không cần, phụ mẫu cũng không màng?"
Lão Hầu gia vẫn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: "Lan Nhi, hôn sự của con quả thực phải cần suy nghĩ cẩn trọng. Dù trong lòng không muốn, cũng không thể làm trái ý mẫu thân, mất đi đạo hiếu. Đến từ đường quỳ xuống kiểm điểm đi, mấy ngày này khỏi lên triều."
Tào Lan liếc nhìn phụ thân ngồi trên cao, trên môi nở nụ cười giễu cợt.
Suy nghĩ cẩn trọng sao?
Giới quyền quý ở kinh thành có thể không biết, nhưng hai mươi năm trước ai mà chẳng biết Trường Đình Hầu vì mệnh lệnh của phụ mẫu mà cưới nữ tử của phủ Đông Xương Hầu, nhưng không nỡ để người mình yêu chịu cảnh làm thϊếp, bị khinh rẻ khi vào phủ. Thế là ông ta chọn cách nuôi dưỡng người ở bên ngoài, nhưng cuối cùng, người đó vẫn bị Tào phu nhân bức ép đến mức u uất mà qua đời. Từ đó, phu thê bọn họ chỉ còn trên danh nghĩa, sống như người dưng cùng nhà.
Còn bản thân y, chẳng qua chỉ là vì phụ thân không thể ruồng bỏ Tào phu nhân, vì Tào gia mà miễn cưỡng sinh ra.
Phụ thân như vậy có tư cách gì bắt y phải đi lại vết xe đổ của ông ta?
Tào Lan không nói gì, chỉ cúi người hành lễ: "Hài nhi cáo lui."
Nhìn theo bóng lưng cao ráo, tuấn tú của y, Tào phu nhân tức giận đến mức rơi nước mắt, không ngờ lần này đứa con này lại thật sự quyết tâm như vậy!
Bà ta và lão Hầu gia đã sớm không còn tình cảm phu thê, ở trong phủ lặng lẽ chịu đựng đến tận bây giờ. Bao năm qua, niềm hi vọng duy nhất của bà ta chính là Lan Nhi. Bây giờ thì sao? Con cũng không cần mẫu thân nữa ư?!
Đêm khuya tĩnh mịch, một cỗ xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên quan đạo.
Không biết từ lúc nào, trời bắt đầu mưa nhỏ, mặt đường ướt sũng, tiếng mưa tí tách vang lên trên mui xe, trong không khí tràn ngập mùi đất bùn.
Lúc này đã là giờ Tuất, cung môn sớm đã khóa chặt. Nhưng xe ngựa vẫn không nhanh không chậm, không có chút dáng vẻ vội vàng. Thẩm Linh Thư biết rõ, những lời thái tử nói ở Tào phủ vừa rồi đều chỉ là cái cớ. Hắn có ngọc bài, dù cung môn có khóa vẫn có thể đi thẳng vào cung.
Mưa đêm mùa hè luôn đến bất chợt, suốt quãng đường từ Hầu phủ về cung, mưa vẫn không ngừng rơi, thậm chí còn có dấu hiệu càng lúc càng lớn. Bên trong xe, nhiệt độ cũng dần hạ xuống.
Thẩm Linh Thư ngồi tựa sang bên ngoài một chút, giữ khoảng cách với hắn, cụp mắt, thân thể khẽ run lên vì lạnh, nhưng nàng vẫn cắn môi, không hé nửa lời.
Động tác quật cường này đều bị Lục Chấp thu vào mắt. Ngón tay hắn khẽ động, sau đó là tiếng sột soạt của vải vóc.
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ miên man, một vật nặng nề phủ lên vai nàng, đó là ngoại bào của hắn, vẫn còn vương hơi ấm. Trên vạt áo, hoa văn rồng vàng sáng chói hiện lên, quý giá và tinh xảo đến mức bao nhiêu vương công quý nữ cũng không dám mơ tưởng.
Thẩm Linh Thư kinh ngạc, không muốn dính dáng gì đến hắn nữa, càng không muốn hai người phải đối diện với nhau. Lúc này, nàng chỉ mong mau chóng trở về cung, từ đây không còn bất cứ liên hệ nào với hắn.