Mắt hắn trầm xuống. Thẩm Linh Thư nhìn theo ánh mắt của hắn, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Nàng biết hắn đang nhìn gì, đó là chiếc ô mà Tào Lan đưa cho nàng.
Một cơn sóng dâng lên trong lòng, khi bị hắn hiểu lầm, cơn choáng váng vừa đè xuống lại bùng lên, trước mắt tối sầm, đứng không vững, nàng dựa vào lan can, móng tay dưới tay áo bấm sâu vào da thịt, cố gắng giữ tỉnh táo.
Nàng rất muốn mở miệng, nhưng hai chữ “cáo lui” có thế nào cũng không thốt ra được. Trong ý thức còn sót lại, nàng run rẩy, vịn vào lan can định từ từ ngồi xuống để không ngã quỵ, nhưng lại không bám được vào mặt lan can trơn ướt sau cơn mưa.
Bên ngoài đình, Thải Nhân thấy tình hình không ổn liền vội chạy đến, nhưng Thái tử đã nhanh hơn một bước, ôm ngang Thẩm Linh Thư vào lòng.
Lục Chấp nhíu mày, thân thể trong lòng hắn rất nhẹ, gầy yếu như một con mèo nhỏ, thậm chí hắn có thể cảm nhận được từng chiếc xương sườn của nàng.
Mưa rất lạnh, nhưng bàn tay hắn lại chạm vào nhiệt độ nóng bỏng.
Khoảnh khắc ôm nàng vào lòng, hắn bỗng có một thoáng thất thần…
Âm thanh của mưa dần biến mất, cung đăng sáng rực, ngọn nến lay động, bên trong đã có rất nhiều người.
Trên gương mặt của cô nương trong lòng hắn đầy nước mắt, xấu hổ đến mức vùi đầu vào ngực hắn. Xung quanh ồn ào bàn tán, đều là những lời gièm pha về việc nàng lén lút tư tình, nữ nhi Thẩm gia không biết liêm sỉ, dám trèo lên giường Thái tử.
Trái tim Lục Chấp như bị kim châm, đau nhói từng cơn. Khi mở mắt ra, bầu trời vẫn đen như mực, tiếng mưa vẫn rơi tí tách như cũ, giống như tất cả chỉ là một giấc mộng.
“Truyền Thái y.” Thái tử ôm chặt nữ tử trong lòng, vội vàng bước xuống bậc thềm, không ngoảnh đầu lại.
Trong Lưu Vân Điện, cung nữ chạy qua chạy lại không ngừng.
Trong phòng, Thải Nhân dùng một tay đỡ Thẩm Linh Thư, một tay cẩn thận đút thuốc. Nàng ta không dám dùng lực quá mạnh sợ tiểu thư bị sặc, nhưng nếu không dùng lực thì lại không nuốt thuốc xuống được.
Hết nửa nén nhang, chỉ mới đút được hai muỗng.
Thái tử cau mày, ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Để xuống, ra ngoài.”
Thải Nhân sững sờ, trong lòng còn do dự, nhưng cơ thể đã vô thức đặt bát thuốc lên chiếc bàn bên cạnh.
“Điện hạ, tiểu thư nhà nô tỳ…”
Lục Chấp không lên tiếng, Lăng Tiêu đã bước lên ngăn lại: “Mời đi bên này.”
Một thanh đao đặt ngang trước mặt, khí thế của thị vệ Đông cung áp bức bốn phía. Dù Thải Nhân có muốn nói nam nữ thụ thụ bất thân nhưng cũng chỉ có thể lùi bước.
Nàng ta không yên tâm về tiểu thư, nhưng nàng ta cũng phải giữ mạng để tiếp tục hầu hạ tiểu thư.
Sau khi tất cả lui ra ngoài, Lục Chấp cầm bát thuốc lên, một tay siết chặt vòng eo mềm mại, nâng người lên ôm vào lòng. Hắn cầm muỗng thuốc đưa đến môi nàng, nhưng nữ tử trong lòng lại mím chặt môi, rõ ràng không chịu uống.
Chỉ trong chốc lát, nước thuốc theo làn da trắng nõn chảy xuống, rơi xuống xương quai xanh tinh tế, sau đó trượt sâu vào trong.
Rõ ràng, vị Thái tử điện hạ từ nhỏ sống trong nhung lụa này không hề biết cách chăm sóc người khác. Nữ tử trong lòng hắn khẽ nhíu mày, dáng vẻ vô cùng khó chịu.